Chương :
“Là ai tổ chức buổi tiệc?”
“Em nhớ là, đó là buổi tiệc mừng thọ ông nội anh.” Đêm hôm đó, Mị Lạp nhớ rất rõ. Bởi vì cô ta bị Hạng Kình Hạo đuổi ra khỏi phòng của anh.
Đó là đêm khiến cô ta xáu hồ nhát.
Cô ta không ngờ, đêm hôm đó lại có thể trở thành cái cớ để cô ta quấn lầy Hạng Kình Hạo.
“Bỏ đi, tôi chỉ hỏi một chút thôi.” Hạng Kình Hạo nói: “Tôi và Hân Vy ra ngoài ăn cơm trưa, nều cô muốn ở lại đây thì cứ việc.”
“Hả? Không, em đi cùng hai người.” Mị Lạp ở lại đây chỉ là vì muốn ăn cơm với Hạng Kình Hạo.
“Không cần đâu.” Hạng Kình Hạo lạnh lùng từ chối. Tưởng Hân Vy nhìn Mị Lạp đang đi theo sau lưng, trong lòng vẫn có chút buồn bã. Những hình ảnh không nên nghĩ tới lại xuất hiện trong đầu cô. Vì cô quá yêu anh, nên mới quan tâm tới mọi thứ về anh. Cũng vì cô quá yêu anh, nên mới không tính toán những chuyện mà anh từng trải qua.
“Anh Kình Hạo, vậy anh có về nhà ăn tối không? Em chờ.
anh về.” Mị Lạp vẫn không từ bỏ ý định.
Hạng Kình Hạo dặn tài xé và vệ sĩ chuẩn bị xe, hộ tống hai người tới một nhà hàng ở trung tâm thành phố. Tưởng Hân Vy vẫn có chút trầm mặc. Cô ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hạng Kình Hạo vẫn luôn nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, thi thoảng lại nhìn cô đầy lo lắng. Hạng Kình Hạo sờ gáy cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Những gì hiện giờ anh có thể làm chỉ là an ủi cô, để cô biết anh đang lo lắng cho cô.
Hạng Kình Hạo hỏi vệ sĩ ngồi ở ghế trước: “Mặc Đức, nhà Mị Lạp có những ai?”
“Ngoài ba mẹ của Mị Lạp tiểu thư, còn có một cô em gái.
Bọn họ vốn là danh gia vọng tộc.” Mặc Đức đáp.
Ánh mắt Hạng Kình Hạo liền thoáng hy vọng. Anh muốn gặp em gái của Mị Lạp. Cô ấy là người thân cận với Mị Lạp trước, ngoài ba mẹ của Mị Lạp thì có thể chỉ có cô ấy.
biết những chuyện liên quan đến Mị Lạp.
Hạng Kình Hạo lấy điện thoại di động ra, gọi cho mẹ anh.
“Kình Hạo.” Hạng phu nhân nghe máy.
“Mẹ, tối hôm nay chúng ta có thể mời người nhà của Mị Lạp tới không?” Hạng Kình Hạo nói.
Mặc dù Hạng phu nhân không biết có chuyện gì, nhưng con trai đã nhờ, bà liền đồng ý.
“Mặc dù có chút đột ngột, nhưng mẹ sẽ gọi qua đó mời.
Để xem bọn họ có thời gian tới nhà chúng ta không.”
“Mong là có.” Hạng Kình Hạo đáo. Chuyện Mị Lạp nói, nhất định anh phải biết rõ.
“Được, mẹ sẽ cố gắng mời họ tới ăn tối.”
Cúp điện thoại, Tưởng Hân Vy cũng có chút kinh ngạc. Cô nghỉ hoặc nhìn anh.
Hạng Kình Hạo mỉm cười an ủi: “Đừng hiểu lầm. Anh làm như vậy là để gặp em gái của Mị Lạp, tìm hiểu những gì Mị Lạp nói qua em gái của cô ta.”
Tưởng Hân Vy biết anh cũng rất khổ tâm. Người trong cuộc như anh chắc hẳn sẽ cảm thấy rất phiền phức.
“Em không hiểu nhằm.” Tưởng Hân Vy lắc đầu. Nhưng hôm nay tâm trạng của cô lại bị điều gì đó áp chế. Hai người ra ngoài dùng bữa để giải tỏa, nhưng cô lại không thể vui lên được.
Rốt cuộc thì cô vẫn rất để bụng chuyện này! Ở đất nước xa lạ này, Hạng Kình Hạo đưa cô tới nhà hàng yêu thích của anh. Mặc dù ký ức của anh về nơi này đã biến mắt nhưng anh vẫn có cảm giác rất quen thuộc. Trong lúc đó, Hạng phu nhân cũng đang ngồi trong một nhà hàng, gọi điện thoại cho mẹ của Mị Lạp, Khắc Hy Á phu nhân. Bọn họ cũng là Hoa kiều chuyển tới đây từ nhiều thế kỷ trước.
Ông nội của Mị Kéo gây dựng thị trường chứng khoán, vì vậy gia tộc của bọn họ cũng có địa vị khá cao ở đây.
Là đồng hương, hai gia đình qua lại rất thân thiết suốt nhiều thế hệ.
Khắc Hy Á phu nhân nhận được điện thoại mời của Hạng phu nhân, liền vui vẻ đồng ý. Cũng đã lâu rồi người lớn hai nhà chưa gặp nhau.
Khi nhận điện thoại, Khắc Hy Á phu nhân đang đang kiểm tra cửa hàng của mình. Bà gọi điện thoại cho Mị Lạp.