Chương :
Hơn nữa còn mua nhiều đồ cho cô như thế. Mị Lạp tức giận tới biến sắc. Nghe tiếng bước chân lên lầu, cô ta chờ một lát thì nhìn thấy Hạng Kình Hạo xuống lầu hỏi người giúp việc ba anh đang ở đâu.
“Lão gia đang ở chỗ lão thái gia.” Người giúp việc đáp.
Hạng Kình Hạo đi tìm ba, Tưởng Hân Vy lại không đi cùng.
Mị Lạp lập tức nghĩ ra một ké, lén lút từ lầu hai lên lầu ba.
Cô ta biết Tưởng Hân Vy sẽ ở đây.
Tưởng Hân Vy đi chơi cả ngày có chút mệt mỏi. Cô đang xoa tay định thư giãn một chút thì có tiếng gõ cửa. Tưởng Hân Vy đáp: “Vào đi.”
Cô tưởng rằng người giúp việc hoặc Hạng Kình Hạo tới, nhưng người đó lại là Mị Lạp.
Tưởng Hân Vy ngắn người, cô lịch sự chào hỏi: “Mị Lạp tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Mị Lạp phát hiện ra phòng của Tưởng Hân Vy ở ngay bên cạnh phòng của Hạng Kình Hạo, máu ghen tràn lên.
“Tôi không cần biết cô là ai, cô từ đâu tới. Nhưng nếu cô thức thời thì mau rời khỏi đây đi.” Mị Lạp cảnh cáo Tưởng Hân Vy.
Tưởng Hân Vy nhìn thái độ hung hăng của cô ta, trầm ngâm một lát rồi phản bác: “Đây là Hạng gia, Mị Lạp tiểu thư cũng chỉ là khách mà thôi. Hình như cô không có quyền đuổi tôi thì phải!”
Mị Lạp ngạc nhiên, sau đó lại cười lạnh nói: “Cô có biết mối quan hệ giữa nhà tôi và Hạng gia thế nào không? Tất nhiên là tôi có quyền đuồi cô đi rồi. Hơn nữa, cô đã biết mối quan hệ giữa tôi và anh Kình Hạo thế nào, phải tự biết thân biết phận chứ?”
“Mi Lạp tiểu thư, cho dù trước đây cô và Kình Hạo có quan hệ gì thì hiện giờ anh ấy cũng đã lựa chọn ở bên tôi rồi.
Tôi mong rằng Mị Lạp tiểu thư đừng dây dưa như vậy nữa.” Tưởng Hân Vy có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra cô rất kiên cường.
Ánh mát của Mị Lạp tràn ngập oán hận: “Cho dù tôi và anh Kình Hạo từng ngủ với nhau, cô cũng không để ý sao? Tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh Kinh Hạo đấy. Nhất định anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”
Trái tim Tưởng Hân Vy nhói đau, Mị Lạp dùng chuyện này khoe khoang với cô, quả thực khiến cô rất khó chịu.
“Mị Lạp tiểu thư, tôi hơi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.” Tưởng Hân Vy không muôn tiệp tục tranh luận với cô ta nữa.
Mị Lạp thấy Tưởng Hân Vy lấy cớ mệt mỏi, không cam tâm. Cô ta lại tiếp tục đưa ra điều kiện: “Tưởng tiểu thư, nếu cô chấp nhận từ bỏ anh Kình Hạo, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn, đủ để cả đời này cô sống không cần lo nghĩ.”
“Cô cảm thấy tôi ở bên anh ấy là vì tiền của anh ấy sao?”
Tưởng Hân Vy hỏi ngược lại.
“Tôi không cần biết cô vì cái gì, nhưng cô phải rời khỏi đây. Tôi mới là vợ tương lai của anh Kình Hạo.” Mị Lạp khẳng định.
Mặc dù Tưởng Hân Vy không biết tại sao cô ta lại tự tin như vậy, nhưng cô cảm thấy Mị Lạp đúng là người ích kỷ, hoang tưởng tự tin quá đà, “Nếu anh Kình Hạo chọn cô, tôi sẽ không do dự mà rời khỏi đây ngay.” Tưởng Hân Vy bình tĩnh nói. Cô đi tới cửa, mở ra: “Mời cô ra ngoài cho!”
“Cô…” Mị Lạp trừng mắt nhìn cô, đi tới gần Tưởng Hân Vy, cô ta lườm nguýt rồi nói: “Cô đừng quên, đây là đất nước của tôi, địa bàn của tôi. Cô chọc vào tôi sẽ phải trả giá đắt đấy.”
Tưởng Hân Vy bị cô ta đe dọa nhưng không hề sợ sệt. Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mị Lạp tức giận siết chặt nắm đắm. Cô gái này không hề coi cô ra gì. Được lắm, đêm này cô ta sẽ để tất cả mọi người biết chuyện mình là người phụ nữ đầu tiên của Hạng Kình Hạo.
Khoảng sáu giờ, vợ chồng Khắc Hy Á đưa cô con gái nhỏ tới Hạng gia. Hạng phu nhân đích thân ra ngoài nghênh tiếp bọn họ.
“Ba, mẹ, mọi người đến rồi.” Mị Lạp từ trong sảnh chạy ra, ba mẹ là hậu thuẫn vững chắc nhất cho cô ta. Có ba mẹ ở đây, cô ta cũng yên tâm hơn. Nhưng nhìn thấy cô gái mà mẹ cô đang nắm tay, nụ cười của Mị Lạp liền biến mắt một nửa. Thậm chí cô ta còn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô gái mặc váy màu xanh.
Mặc dù hôm nay tới đây Mị Lạp đã ăn vận lộng lẫy rồi, nhưng so với bộ váy của cô em gái này và khí chất xuất sắc của cô áy, vẫn khiến Mị Lạp rất không vui.