Chương :
Con bé vốn là người không có quy củ, không biết phép tắc như vậy đấy.” Mị Lạp nhân cơ hội bôi xấu Nghê Sơ Tuyết.
Hạng Kình Hạo nghe nói em gái cô ta cũng tới, đôi lông mày liền giãn ra. Tối nay anh phải tìm cơ hội một mình gặp cô ấy.
“Hán Sâm tiên sinh, Khắc Hy Á phu nhân, hân hạnh được tiếp đón.” Hạng Kình Hạo chào hỏi.
“Kình Hạo, đã lâu không gặp.”
“Mọi người cứ trò chuyện, cháu sẽ quay lại ngay.” Nói rồi, Hạng Kình Hạo lên lầu.
Mị Lạp biết anh muốn đi gặp Tưởng Hân Vy, cô ta cắn môi, lòng ghen ghét lại nỗi lên.
Tưởng Hân Vy nghe tiếng gõ cửa, cô nghĩ là Hạng Kình Hạo, liền tự mình đi mở cửa. Quả thực là anh. Hạng Kình Hạo thấy ánh mắt cô buồn bã thì không khỏi đau lòng. Anh bước vào phòng, bàn tay đỡ eo cô, hôn lên trán cô: “Hân Vy, cho anh một chút thời gian, em gái của Mị Lạp đến rồi, anh sẽ hỏi thăm cô ấy.”
Tưởng Hân Vy nhắm mắt lại, ôm eo Hạng Kình Hạo, nhỏ nhẹ nói: “Không cần phải như vậy đâu.”
“Không làm rõ được chuyện này, trong lòng anh cũng không vui.” Hạng Kình Hạo trầm giọng nói. Nhất định anh phải truy cứu tới cùng, cho dù có phải đảo lộn mọi chuyện thì anh cũng phải điều tra cho rõ.
“Không phải ba anh và mọi người đang nghiên cứu thuốc giải sao? Ngày nào đó anh nhớ lại mọi chuyện là được thôi. Em có thể chờ tới ngày đó mà.” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu nói.
“Không, anh không muốn chờ.” Ánh mắt Hạng Kình Hạo rất kiên quyết.
Nghê Sơ Tuyết đang ngắm cảnh trong hoa viên, bất giác lại đi vào hậu viên. Vì phong cảnh trong hoa viên rất đẹp, lối đi cũng tương tự nhau nên khi cô dừng lại, nhìn ba con đường ở phía sau thì đã bị lạc rồi.
Không biết phải làm sao mới về đúng đường cũ.
“Gay rồi, hình như mình bị lạc.” Nghê Sơ Tuyết có chút lo lắng nhìn xung quanh, cô xem giờ, đã mười mấy phút rồi.
Hiện giờ, người giúp việc đều đang tập trung ở sảnh để chuẩn bị, cô chẳng có ai để hỏi đường cả. Nghê Sơ Tuyết không thể làm gì khác ngoài chọn bừa một con đường.
Đi những năm, sáu phút, cảnh trí ngày càng xa lạ. Trước mặt cô là một bức tường được dây leo phủ kín, chưa từng thấy.
“Lạc đường thật rồi!” Nghê Sơ Tuyết cắn môi. Đi dọc theo con đường này, lại tới một cánh cổng vòm lớn. Cô nhìn một chút, thầm nghĩ vào trong hẳn sẽ có người!
Trước đây Nghê Sơ Tuyết ít khi đến đây làm khác, hai năm qua cô càng không có thời gian. chương trình học của cô rất nặng, lại học trong thành phố, một tuần chỉ về nhà một tuần.
Cô chỉ nhớ, khi còn nhỏ mình tới đây nhiều hon. Khi ấy, cô ngượng ngùng, sợ sệt, ngôi nhà này lại khiến cô cảm thấy.
rất uy nghiêm, giống như hoàng cung vậy.
Hai năm không tới, bây giờ giống như lần đầu tiên cô tới đây vậy.
Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy một cánh cửa xa hoa. Cô gõ cửa, không có ai trả lời. Không thể làm gì khác, Nghê Sơ Tuyết đành mở cửa ra. Là một đại sảnh sang trọng, yên tĩnh không một bóng người.
Nghê Sơ Tuyết sơ ý lạc vào đây, ngơ ngác như một con thỏ trắng. Cô nhìn đông nhìn tây, lại bị những bức tranh sặc sỡ trên tường thu hút.
Cô liền quên mắt mình đang lạc đường mà nhìn ngắm bức tranh sơn thủy lớn này, bên cạnh có viết tiếng Trung. Nghê Sơ Tuyết oa một tiếng, rất ngưỡng mộ.
Trên cầu thang, người đàn ông vừa thay đồ đang xuống lầu kinh ngạc nhìn cô gái xa lạ xông vào chỗ ở của mình.
Anh không làm cô giật mình cũng không làm phiền cô, đút tay vào túi, tò mò quan sát.
Đứng trước bức tranh sơn thủy, Nghê Sơ Tuyết khi thì kề sát vào, khi thì bước ra xa mà ngắm.
Cô không biết mình vừa đi vào nhà riêng của người khác mà vẫn tiếp tục ngắm tranh, muốn xem toàn cảnh bức tranh.
Cô lùi lại, đột nhiên đụng phải cái bàn rồi vấp một cái.
“AI” Nghê Sơ Tuyết hoảng hốt kêu lên, ngã ngồi ra phía sau như một đứa trẻ ngây thơ.