Chương :
Nghê Sơ Tuyết trừng mắt nhìn, sao đột nhiên anh quan tâm đến chuyện này?
Cô tất nhiên không muốn để chuyện giữa hai chị em phiền nhiễu đến anh, cô mím môi cười, không thể làm gì khác hơn là luống cuống nói: “Chúng em khá tốt! Anh hỏi cái này làm gì vậy?”
“Em không nói thật với anh.”
Hạng Bạc Hàn hơi có chút khó chịu, cô còn muôn gạt anh tới khi nào?
Anh đối với cô gái Mị Lạp này, không biết rõ lắm, chỉ biết là cô ta đã từng dây dưa với cháu anh qua, thậm chí muốn chia rẽ tình cảm của cháu anh cùng Tưởng Hân Vy.
Vừa rồi ở trong điện thoại, Mị Lạp nảy sinh tâm tư với anh, cái này với anh mà nói, quả thực là mạc danh kỳ diệu.
Anh chưa từng lộ ra một chút tâm tư với cô gái này?
Nghê Sơ Tuyết có chút bối rối cắn môi đỏ mọng một cái, không biết nên trả lời anh như thế nào, anh biết cái gì rồi sao?
Hạng Bạc Hàn khẽ thở dài một cái, bưng cà phê bên cạnh nhấp một ngụm: “Anh vừa mới nhận điện thoại của em, là chị em gọi tới, anh đã biết chuyện em giấu anh rồi.”
Nghe được câu này, Nghê Sơ Tuyết bị dọa sợ, Mị Lạp sẽ không nói cái gì không nên nói chứ? Lẽ nào thổ lộ với anh rồi?
“Chị em nói cái gì?”
Nghê Sơ Tuyết khẩn trương xoắn tay, thử hỏi dò.
Hạng Bạc Hàn thấy cô còn không chịu nói thật, đột nhiên anh đưa tay kéo, Nghê Sơ Tuyết không phòng bị chút nào nhào vào trong ngực của anh, cô ngẳng đầu, người đàn ông liền có chút buồn bực gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Chuyện Mị Lạp có tâm tư đối với anh, em định tính khi nào mới cho anh biết?”
Nghê Sơ Tuyết cảm giác được anh tức giận, cô lập tức ngọ ngậy người một cái ngồi thẳng: “Anh đều biết sao?”
“Anh có thể cam đoan với em, anh chẳng bao giờ có bất cứ ý niệm gì với chị em, thậm chí là ám chỉ, trong mắt của anh, thủy chung chỉ có em.”
Hạng Bạc Hàn thnah minh việc này với cô trước.
Trong lòng Nghê Sơ Tuyết biết, Mị Lạp thích anh, chẳng qua là coi trọng gia tộc của anh cùng tài lực, huống chỉ người đàn ông này không cần làm ám chỉ gì, cũng có thể khiến phụ nữ điên cuồng ngã vào.
“Chị em chính xác mến mộ anh, chị ấy cũng biết em thích anh, cho nên, chị ấy có chút tức giận.”
Nghê Sơ Tuyết thở dài một hơi, cảm giác có chút xấu hổ.
Hạng Bạc Hàn đưa tay nâng cằm tinh xảo của cô lên, làm cô ngắng đầu nhìn thẳng anh, anh nghiêm túc giáo huấn nói: “Em trở về có thể trực tiếp nói cho cô ta biết, anh thích em, bảo cô ta đừng si tâm vọng tưởng nữa.”
Trong lòng Nghê Sơ Tuyết hạnh phúc, có thể được anh yêu, là may mắn suốt đời của cô.
“Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện cùng chị ấy.” Nghê Sơ Tuyết gật đầu.
“Hay là để anh đến nói?”
Hạng Bạc Hàn trầm thấp hỏi.
“Không được, để em tới nói đi!”
Nghê Sơ Tuyết không muốn để cho anh đứng ra, hơn nữa cô cũng hạ quyết tâm, sẽ không vì chuyện này khổ não nữa, cô muốn cùng Mị Lạp nói rõ ràng.
Đây cũng là vì tốt cho cô ta.
Mị Lạp giờ khắc này ở trong căn hộ, đứng ngồi không yên, trong đầu của cô ta, tất cả đều là hình ảnh của Nghê Sơ: Tuyết cùng Hạng Bạc Hàn ở chung với nhau, tưởng tượng dáng vẻ bọn họ ngọt ngào, thật giống như cô ta sẽ không có cơ hội nữa.
Càng nghĩ, càng cảm giác được khủng hoảng, tưởng tượng tương lai một ngày nào đó, Nghê Sơ Tuyết trở thành Hạng phu nhân cao cao tại thượng, thì cả đời này của cô ta chỉ có thể đồ ky.
Sau giờ Ngọ, Hạng Bạc Hàn cần ngủ trưa, bởi vì sau khi anh bị thương, máu chảy khá nhiều, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
Nghê Sơ Tuyết vốn muốn ngồi trên ghế số pha bồi anh, nhưng lại bị anh kéo đến bên giường, ấn vào ngực anh Cơ thể Nghê Sơ Tuyết hơi cứng lại, không dám động đậy vùi ở trong ngực của anh, lần đầu tiên ở cùng gần như vậy, khiến cô sao có thể không khẩn trương?