Chương :
Trên sân khấu, Hạng Kình Hạo cầm lấy micro, đầu tiên anh gửi lời cảm ơn đến quan khách và khách mời từ xa đến, sau đó kể lại câu chuyện tình yêu của họ, khiến mọi người cảm nhận được chú rể đã theo đuổi cô dâu nhiệt tình và chân thành như thế nào, mà cô dâu cũng đã bầu bạn, không rời bỏ anh trong những lúc khó khăn.
Tưởng Hân Vy nắm lấy tay anh, đôi mắt đẹp dưới lớp khăn voan của cô không kiềm được mà rơi lệ. Đoạn tình cảm giữa anh và cô, mọi thứ đều diễn ra vô cùng tốt đẹp.
Cô không muốn anh bị thương hay xảy ra chuyện thêm lần nào nữa, bởi vì cô không muốn khoảng thời gian anh mắt trí nhớ đầy kinh hãi và lo lắng kia lại xảy ra nữa.
Mặc dù việc anh kể lại đoạn tình yêu này khiến cho người khác rất cảm động, nhưng tiếp theo đám cưới vẫn diễn ra tràn ngập niềm hạnh phúc, đặc biệt là khi Hạng Kình Hạo vén tắm màn che và nhìn thấy cô dâu xinh đẹp đang rơi nước mắt, anh vừa đau lòng lại yêu quý cô, anh cúi xuông, hôn nhẹ lên trán để an ủi cô.
Hai người trao nhẫn cưới cho nhau, cùng nhau thề hẹn, sau đó hôn môi, cặp đôi mới cưới trên sân kháu làm lay động trái tim của các vị quan khách.
Phù dâu phù rể đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, cũng âm thầm chúc phúc cho hai người.
Hứa Tâm Duyệt không để ý đến bình hoa bên cạnh, lỡ va vào, tay của Hạng Uy Vũ lập tức giữ chặt lấy eo cô, giúp cô đứng vững.
Khi Hứa Tâm Duyệt quay sang cảm ơn anh, cô có chút bối rối, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thích của Hạng Uy Vũ dành cho cô, nhưng thật đáng tiếc là cô không có tâm tư này, thậm chí bây giờ cô còn cảm thấy có chút phản cảm khi chạm vào một người đàn ông.
Cô rất thích đám cưới này, nhưng cô biết rằng cả đời này.
cô cũng chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ trở thành cô dâu của một ai đó.
Bởi vì thể xác và tâm hồn của cô dường như đã bị lần mang thai hộ đó làm cho nhơ nhuốc.
Đời này cô chỉ muốn chăm sóc dì và bà nội thật tốt, sau đó ở một mình đến già.
Giữa những tràng pháo tay nồng nhiệt, Hứa Tâm Duyệt mời hồi thần, nhìn thấy cặp đôi mới cưới đang nắm tay nhau nhận lời chúc phúc trên sân khấu, cô mỉm cười ngắm nhìn.
Lúc này chỉ thấy Tưởng Hân Vy xoay người lại, giơ bó hoa về phía cô, Hứa Tâm Duyệt không khỏi thấy hoảng, không phải cô ấy định đưa cho cô đấy chứ?
“Tôi có một ý tưởng. Bó hoa này, tôi hy vọng có thể gửi lời chúc phúc này đến người chị em tốt nhát của tôi, chúc cô ấy thành công trong sự nghiệp và sớm tìm được một nửa của mình.” Sau đó, Tưởng Hân Vy thực sự trực tiếp nắm lấy tay Hứa Tâm Duyệt và đặt bó hoa ấy vào tay cô.
Các quan khách bên dưới lúc này mới nhận ra phù dâu của cô dâu cũng là một mỹ nhân có khí chất xuất chúng.
Hạng Uy Vũ ở một bên không hiểu sao lại có chút vui mừng, giống như việc này có liên quan đến anh vậy, ánh mắt anh nhìn Hứa Tâm Duyệt chăm chú, tràn đầy chờ.
mong.
“Hân Vy… cậu thật là…” Hứa Tâm Duyệt nhận lấy bó hoa, nở nụ cười đầy bắt đất dĩ.
“Cậu cầm chắc đó, mình tin rằng cậu sẽ gặp được người thích hợp thôi.” Tưởng Hân Vy nói xong liền xoay người nắm lấy tay chồng, lên sân khấu nói lời cảm ơn.
Một màn hôn lễ hoàn mỹ kết thúc, cô dâu Tưởng Hân Vy được đưa về phòng nghỉ ngơi sau khi kính rượu tất cả các vị khách, hôm nay cô cũng đã chuẩn bị từ sáng đến giờ, Hạng Kình Hạo lo cô sẽ kiệt sức mắt.
Trở lại phòng cùng Tưởng Hân Vy nghỉ ngơi, còn có phù dâu Hứa Tâm Duyệt, trên tay cô vẫn còn cầm bó hoa đó.
Tưởng Hân Vy thay chiếc váy cưới màu trắng ra, khoác lên mình chiếc váy dài thướt tha rất thời trang và quyền rũ, làm tôn lên đường cong hoàn hảo của cô, phối với lớp trang điểm cô dâu trong trẻo và tinh khiết ngày hôm nay, dáng vẻ của cô thật sư là đẹp động lòng người.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Tâm Duyệt bước tới mở cửa ra. Ngoài cửa là Hạng Kình Hạo với khuôn mặt đỏ bừng, rõ ràng là anh đã bị khách khứa chuốc không ít rượu, phù rẻ Hạng Uy Vũ cũng đi lên cùng với anh.
“Hân Vy có trong phòng không?” Hạng Kình Hạo cười hỏi.
“Cậu ấy đang nghỉ ngơi, anh vào trong với cậu ấy đi!” Hứa Tâm Duyệt cười nói, sau đó nghiêng người đi ra ngoài.
Hạng Kình Hạo nghĩ đến vợ mình ở bên trong, lập tức lách mình đi vào trong..
Hạng Uy Vũ đóng cửa lại, để hai vợ chồng có thời gian ở riêng với nhau.
Tưởng Hân Vy ở trong phòng đứng trước cửa sổ kính sát đất, nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau, không hiểu sao, cô cảm thấy có chút xáu hỗ, nhưng cô càng cảm thấy mong đợi hơn.