Chương :
Cố Thừa Tiêu lập tức quát: “Hồ đồ.”
Khoan hãy nói đến người phụ nữ này là em họ của Hứa An An, là dì trên danh nghĩa của con trai, cho dù cô không phải, nhưng người phụ nữ không biết chừng mực giống như cô, sao anh có thể cưới về dạy dỗ con trai anh?
“Hu hu…” Cậu nhóc ấm ức lau nước mắt, đáng thương thấp giọng khóc thút thít.
Có gì phải khóc? Mẹ ruột của con ở đó, nếu như con cần một người chăm sóc, nuôi con, ba có thể để cô ta đến nhà mình.”
Có Thừa Tiêu cau mày không khách khí nói.
“Con không cần, con chỉ cần chị gái xinh đẹp thôi.” Cậu nhóc bướng bỉnh lên tiếng.
“Con trúng bùa gì của cô ta rồi sao?” Cố Thừa Tiêu hừ lạnh “Con chính là thích chị áy.” Tiểu gia hoả cố chấp nói.
“Cô ta xứng để con thích ở điểm nào?” Cố Thừa Tiêu khoanh tay cúi người xuống.
“Chị Ấy dịu dàng xinh đẹp, thích hợp làm mẹ của con nhất.” Cậu nhóc khụt khit nước mũi, ngữ khí kiên định.
Cố Thừa Tiêu cứng họng nói không lên lời, từ nhỏ dạy dỗ cũng không tệ, sao gặp phải người phụ nữ này con trai giống như trúng tà vậy?
Người phụ nữ đó sử dụng chiêu gì với con trai? Khiến thằng bé nhận định cô như vậy?
Nhưng anh tuyệt đối không cho phép, cho dù không phải là Hứa An An đến chăm sóc con trai, anh cũng không cho phép một người phụ nữ dựa vào việc bán thân để duy trì cuộc sống đến chăm sóc con trai anh.
Không, sau này cũng tuyệt đối không cho cô gặp thằng bé.
Lúc này, ngồi ở ghế sau của taxi, Hứa Tâm Duyệt giống như một người điên, lúc thì cười, lúc thì cảm động che miệng bật khóc, chốc chốc lại thở dài, chốc thì khó chịu.
Cô thật sự quá kích động rồi, mặc dù thân thể của cô hồi phục như ban đầu, nhưng cô nhắm mắt thôi cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ của cậu nhóc đó nghịch ngợm trong bụng cô, sáng tối mỗi lần đều ở trong bụng cô đạp đạp, khoảng thời gian đó, mặc dù mang thai gian khổ, nhưng cô lại rất vui vẻ.
Ban nãy Hứa An An có phải nhắc đến ba đứa trẻ tên là Có Thừa Tiêu?
Hình như cô nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi, Hứa Tâm Duyệt cầm điện thoại lên mạng tra.
Không lâu sau, một số tư liệu thuộc về Có Thừa Tiêu xuất hiện, một bài báo đến từ trang thông tin thương mại, cực kỳ rõ ràng tỉ mỉ liên quan đến tập đoàn đế quốc dưới danh nghĩa của Có Thừa Tiêu, trên bài báo mỗi một chữ đều là khen ngợi người đàn ông này, khen anh hoàn mỹ giống như một vị thần.
Đồng thời, trong bài báo cũng chỉ khó có thể tính được giá trị của anh từ trước đến nay, cùng với địa vị nỏi tiếng của anh trong giới kinh doanh.
Hứa Tâm Duyệt lúc này mới hiểu được, người đàn ông mà năm đó Hứa An An tặng là anh, chỉ là người đàn ông này tại sao lại dùng cách thức như vậy để có con?
Những điều này cô nghĩ không thông, nhưng có một điểm cô rất rõ ràng, hiện tại trong lòng Hứa An An muốn gả cho người đàn ông này, cùng với con của bọn họ tạo thành một gia đình, cho nên, sự xuất hiện của cô mới khiến Hứa An An tức giận như vậy, tưởng rằng người mẹ mang thai hộ như cô sẽ phá hoại đến địa vị của cô ta trong lòng người đàn ông.
AI Cho dù cô không cần mặt mũi, thì cũng không làm chuyện như vậy.
Hiện tại, điều duy nhất khiến cô vui mừng, là đứa bé đó lớn lên khỏe mạnh.
Ngược lại cô hy vọng Hứa An An có đủ khả năng xứng đáng làm mẹ, cùng với con trai cô lớn lên vui vẻ.
Trong nhà ăn, cảm xúc của cậu nhóc vẫn luôn giảm sút, hốc mắt ửng đỏ giống như muốn khóc bất cứ lúc nào, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Thừa Tiêu, mạnh mẽ kìm nén nước mắt.
Khiến những người ở đây đều thấy đau lòng.
Hồng Mỹ San là người đau lòng nhất, còn Hứa An An lại là người không có cảm xúc nhất, cảm xúc của con trai cô ta vậy mà lại vì Hứa Tâm Duyệt ầm ï lớn như vậy?
Rốt cuộc dưới tình huống mà cô ta không biết, Hứa Tâm Duyệt đã hạ thuốc độc gì cho con trai cô ta?
Khiến con trai không thèm nhận cô ta?
Vợ chồng Hứa thị ngồi đối diện cũng đau lòng thay con gái, nhưng cũng hết cách, trẻ con cần có thời gian, sau này con gái chỉ có thể nỗ lực thêm một chút.
Cố Thừa Tiêu cũng không ăn gì, vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến khó đoán, Hứa Đào Dương ở đối diện nói chuyện với anh vài câu, anh cũng không mắt đi sự lễ phép mà trả lời, chỉ là, anh thích trò chuyện về sự sống chết khiến người khác khó xử.