Chương :
Khuôn mặt Hứa An An trả lời chắc chắn.
“Tôi không biết vì sao hôm nay Có Thừa Tiêu lại ở đấy, lúc đó tôi ngất xỉu, tôi cũng không biết vì sao lại là anh ta đưa tôi đến bệnh viện.”
Hứa Tâm Duyệt làm rõ sự thật.
Lý Tịnh Nhã ở bên cạnh hừ lạnh: “Có quỷ mới tin, đây đều là kế hoạch của cô, cô biết mảnh đất này là do Có Thừa Tiêu ký hợp đồng, chọn lúc Có Thừa Tiêu đến giả bộ ngất xỉu, muốn khiến cho cậu ấy chú ý và đồng cảm, ở sau lưng chúng tôi, không biết cô còn dùng yêu thuật gì dụ dỗ mê hoặc cậu ấy nữa.”
Hứa Tâm Duyệt tức giận đến mức toàn thân phát run, hai mẹ con ấy vậy mà lại đổ oan cho cô đến mức độ này, có điều, trong lòng cô cũng hiểu được, vì sao Cố Thừa Tiêu xuất hiện ở nơi hỗn loạn đó.
Bởi vì người khai phá mảnh đắt này là anh sao?
“Tâm Duyệt không phải người như vậy.”
Thiệu Cô lớn tiếng nói.
“Hôm nay tôi đến chính là muốn cảnh cáo Hứa Tâm Duyệt, nếu như còn dám để tôi nhìn thấy cô ta quyến rũ Cố Thừa Tiêu thêm lần nữa, vậy thì cô ta đợi hậu quả đi.”
Hứa An An buông lời ác ý: “Tôi sẽ không để người nhà cô được yên đâu.”
“Các người có chuyện gì cứ nhằm vào tôi, không được tổn thương đến dì nhỏ và bà ngoại.”
Hứa Tâm Duyệt đưa tay ra chắn trước mặt hai mẹ con này.
Lý Tĩnh Nhã đột nhiên dơ tay ra, một cái tát giáng xuống mặt Hứa Tâm Duyệt.
“Vì sao bà lại đánh người!”
Thiêu Cô xông đến, nhưng toàn thân hơi thở phu nhân của Lý Tịnh Nhã khiến Thiệu Cô sợ hãi, chỉ ôm Hứa Tâm Duyệt bị đánh vào trong lòng: “Tâm Duyệt…”
Hứa Tâm Duyệt ôm khuôn mặt bị đánh, cô tức giận nhìn chằm chằm về phía người đánh, lúc này, cô thật sự muốn trở nên mạnh mẽ phản kích lại hai người này.
“Các người dựa vào đâu mà đánh người, cút đi, cút ra khỏi nhà tôi.”
Thiệu Cô đưa tay đẩy Lý Tịnh Nhã và Hứa An An.
Mà bà ngoại cũng tức giận cầm chổi bên cạnh lên muốn đuổi người.
Mẹ con Lý Tịnh Nhã thấy vậy, không muốn để chiếc chồi bẩn thỉu của họ đánh trúng, nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, Hứa An An cắn răng buông lời ác ý: “Hứa Tâm Duyệt, nếu như cô còn dám quyến rũ Cố Thừa Tiêu, vậy.
thì không chỉ có một cái tát đơn giản như thế đâu.”
Nói xong, Hứa An An nhanh chóng đeo kính dâm lên che khuôn mặt của cô ta, dù sao người làm minh tinh như cô ta lúc nào cũng có thể gặp phải đội săn ảnh.
Lý Tịnh Nhã ngồi vào trong xe, lúc này mới có chút hả giận: “Cái tát ban nãy của mẹ nên đánh mạnh một chút.”
“Mẹ, lần sau một cái tát không đủ, bắt buộc phải mười cái mới được.”
Hứa An An hừ nói.
Thiệu Cô vừa tìm đá cho Hứa Tâm Duyệt chườm mặt, nước mặt không nhịn được chảy xuống, nghĩ đến khoản tiền năm đó, là do mang thai hộ cho Hứa An An mà có, bà cảm thấy trái tim đau xót.
“Sao cháu lại ngôc như vậy? Năm đó vì sao lại làm thê?
Cháu vẫn còn là hoa nữ khuê các mài”
Thiệu Cô nức nở nói.
Bà ngoại bên cạnh cũng âm thầm rơi nước mắt, vốn dĩ mặt Hứa Tâm Duyệt đã đau, đầu cũng đau, nhưng nhìn thấy bà ngoại và dì nhỏ đều đang khóc, cô ngược lại trở nên mạnh mẽ: “Bà ngoại, dì nhỏ, cháu không sao, năm cũng đã qua rồi, hơn nữa, cháu cũng không có hối hận vì sinh ra đứa bé đó.”
Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ, còn cảm thấy có một loại hạnh phúc.
Bởi vì đứa bé đó lớn lên xinh đẹp dễ thương như vậy.
“Đứa trẻ ngốc, sau này sao cháu gả ra ngoài nữa! Vết sẹo lúc mổ đẻ này, người khác nhất định sẽ biết cháu từng sinh con.”
Bà ngoại không khỏi cảm thấy tức giận và lo lắng về vấn đề này, sợ rằng tương lai cháu gái không tìm được gia đình nào tốt.