Chương :
Cô có chút kỳ quái rút điện thoại ra, nhìn thấy số lạ của thành phó, cô suy nghĩ rồi nghe máy: “Alo! Xin chào.”
“Alo! Có phải là Hứa Tâm Duyệt không? Con trai cô đi lạc rồi, hiện tại đang ở chỗ tôi.”
Một giọng nói lớn của người đàn ông ở đầu dây bên kia vang lên.
Hứa Tâm Duyệt cau mày: “Có phải là anh tìm nhằm người rồi không? Tôi…” Cô vừa định nói bản thân mình không có con, thì lập tức nghe thấy đầu dây bên kia một giọng nói trẻ con có chút quen thuộc vang lên.
“Mẹ ơi, mẹ, là con… con đi lạc rồi.”
Hô hấp Hứa Tâm Duyệt căng cứng, lo lắng gọi: “Tiểu Mục? Là em sao?”
Nhân viên cảnh sát có chút tức giận nói: “Con đi lạc cô cũng không lo lắng, cô nói xem, nào có người mẹ nào sơ ý như vậy không, nhà cô chỗ nào, tôi đưa cậu nhóc về.”
Đầu óc Hứa Tâm Duyệt quay vòng, mẹ? Đi lạc?
“Thằng bé đi lạc sao? Anh ở đâu?”
Trong giọng nói của Hứa Tâm Duyệt tràn đầy sự lo lắng và sốt ruột.
“Tôi là cảnh sát, cậu nhóc bây giờ đang ở chỗ tôi, cô ở đâu, tôi đưa về giúp cô.”
“Ba của cậu nhóc không tìm nó sao?”
“Cậu nhóc chỉ nói mỗi tên cô và số điện thoại, các người đây là tình cảm vợ chồng không tốt không hợp hay gì, con cái đi lạc, cô không lo lắng sao? Địa chỉ nói cho tôi, đứa nhỏ này khóc đáng thương biết bao!”
Cảnh sát không khách khí quở trách.
Hứa Tâm Duyệt vốn muốn giải thích với nhân viên cảnh sát vài câu, xem ra ở trong điện thoại không nói được, cô nhanh chóng nói địa chỉ nhà bà ngoại.
“Được, bây giờ tôi đưa về, cô nhanh chóng ra ngoài đón đứa bé đi!”
Nhân viên cảnh sát nói xong cúp điện thoại.
Quay đầu cầm chìa khoá xe, nói với một đội viên vừa mới trở về: “Đứa trẻ này đi lạc, tôi phải nhanh chóng đưa cậu nhóc về nhà mẹ nó.”
Đội viên liếc nhìn cậu nhóc đẹp trai đáng yêu, trả lời một câu: “Được, tôi trông cho, anh đi đi!”
Đầu óc Hứa Tâm Duyệt có chút mơ hồ, con của Cố Thừa Tiêu sao có thể đi lạc được?
Bên cạnh anh không phải luôn có vệ sĩ theo sát sao?
Điều khiến cô kinh ngạc là, cậu nhóc báo với cảnh sát là số điện thoại và tên của cô, điều này thật sự khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.
Lẽ nào cậu nhóc không nhớ số điện thoại của ba mình sao?
Hứa Tâm Duyệt không biết vì sao, đụng đến chuyện của cậu nhóc, cả người cô đều lo lắng, giống như đây thật sự: là con của cô vậy, cho dù mẹ đẻ của đứa bé này là Hứa An An, cô cũng không để trong lòng.
Trước hết đón cậu nhóc về nhà đã, rồi để ba thằng bé đến đón, hoặc là gọi Hứa An An đến đón! Cô không thể bỏ mặc.
Hứa Tâm Duyệt thay quần áo, vội vàng chạy xuống tầng ra ngoài đường lớn đợi.
Cậu nhóc ngồi trong xe cảnh sát, khuôn mặt vui vẻ, còn nói chuyện cùng nhân viên cảnh sát.
Lúc cảnh sát bắt đầu đi được vài phút, ở trong tòa cao ốc không xa, La Mẫn sắp điên rồi.
Sau khi cô bước vào, phát hiện cậu nhóc không nghịch đồ chơi nữa, thậm chí cô gọi lớn vài tiếng, cậu nhóc đều không trả lời, cô vội vàng xuống tầng tìm Cố Thừa Tiêu, nhưng trong phòng làm việc của Cô Thừa Tiêu cũng không thấy cậu nhóc.
Cố Thừa Tiêu đang họp, La Mẫn sợ đến mức trái tim lo lắng, ầm một tiếng cửa phòng hội nghị mở ra, dọa những người đang họp bên trong một trận, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.
“Có tổng… Tiểu Mục không thấy đâu nữa…” La Mẫn sợ tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Cơ thể đẹp đẽ của Cố Thừa Tiêu lập tức đứng dậy, anh bước nhanh ra ngoài, nói với Hách Soái đằng sau: “Bảo vệ sĩ phong tỏa tòa nhà, lập tức theo dõi điều tra.”
Hách Soái lập tức trả lời, gọi điện cho phòng bảo vệ.
Cố Thừa Tiêu nói với La Mẫn bên cạnh: “Không thầy thằng bé từ lúc nào?”