Chương :
Nhưng mà, chuyện này, không thể để cho ba biết.
Đầu tiên cậu nhóc xuống tầng, nhìn chú đầu bếp và hai người phụ bếp vẫn còn đang chuẩn bị đồ ăn, cậu liền chạy lên thư phòng, gõ cửa rồi đẩy ra, nhìn người đàn ông đang làm việc, cậu cười hi hi nói: “Daddy, daddy đang làm việc sao?”
“ƯỨm! Muôn daddy chơi với con à?” Cô Thừa Tiêu dừng gõ bàn phím, ôn nhu nhìn về phía con trai.
“Con tự mình chơi, daddy làm việc cho tốt đi nhé! Con không làm phiền daddy nữa.” Cậu nhóc nói xong, hiểu chuyện đóng cửa lại.
Cố Thừa Tiêu nhìn con trai đóng cửa một cách nhanh chóng, bắt đầu suy nghĩ, con trai ngoan đến lạ thường, anh liền nhớ đến chuyện con trai rút hết tiền trong lợn ra.
Liền đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng, bước nhẹ, liền nghe thấy tiếng nói của con trai truyền ra từ phòng khách: “Chú Mike, chú có thể giúp cháu một chuyện không! Giúp cháu mang một món quà ra ngoài.”
“Tiểu thiếu gia muốn tặng cho ai?”
“Ày, bên trên có viết số điện thoại, chú gọi điện cho chị ấy là có thể tìm được rồi, xin chú nhất định phải đưa quà đến tận tay chị ấy đầy!”
Cậu nhóc nghiêm túc nói. Mike nhìn qua, là một món quà nhỏ xinh đẹp, liền đưa tay nhận lấy: “Được! Tôi nhất định sẽ đưa nó cho bạn của cậu.”
“Cám ơn chú Mike, chú thật tốt.” Cậu nhóc ngọt ngào nói.
Cố Thừa Tiêu đứng ở góc hành lang, cau mày, con trai muốn tặng quà cho ai? Là quà gì đây? Chẳng lẽ là tiền tiết kiệm của con trai? Cố Thừa Tiêu cũng không lập tức xuất hiện, anh trở lại phòng làm việc, đứng trước cửa sổ, nhìn Mike lái xe ra khỏi khuôn viên, anh gọi số của Mike.
“Alo, Có tiên sinh, cậu có chuyện gì cần dặn dò sao?” Đầu dây bên kia Mike lập tức nhận điện thoại.
“Có phải con trai tôi nhờ chú mang một phần quà ra ngoài?”
“Phải! Tiểu thiếu gia dặn dò tôi mang ra ngoài, cậu có cần kiểm tra không?”
“Không, chú chỉ cần đứng ở trước cửa khu đợi chút là được, trợ lý của tôi sẽ đi qua đó, để cậu ấy mang quà về.”
“Được rồi! Có cần nói cho tiểu thiếu gia không?”
“Không cần, nếu nó có hỏi, chú cứ nói là đã đưa là được rồi.” Cố Thừa Tiêu cũng không muốn tổn thương trái tim của con trai, trước khi anh làm rõ tình hình, thì sẽ giữ lại mặt mũi cho con trai. Mike đứng ở trước cửa khu trung cư đợi mười mấy phút, đã nhìn thấy xe của Hách Soái đi đến, Mike đưa quà của cậu nhóc cho Hách Soái, Hách Soái nhận lấy liền đi về hướng Có gia.
Lúc này, cậu nhóc đang chơi một mình trong phòng đồ chơi, nghĩ bản thân mình có thể giúp được cho Hứa Tâm Duyệt, liền cảm thấy rất vui, rất thỏa mãn.
Chờ được Hứa Tâm Duyệt khen.
Nhưng cậu không biết, món quà mà cậu chuẩn bị tỉ mi, bị ba cậu chặn ngang đường, lúc này, đang được Hách Soái mang đến thư phòng của Có gia.
Hách Soái tự mình mang quà đến cho Cố Thừa Tiêu, Có Thừa Tiêu cầm ở trong tay, ước lượng trọng lượng, chắc là trong đây là tiền mặt, mà, chắc là tất cả số tiền mà con trai tiết kiệm được từ khi hiểu chuyện đến nay.
Có Thừa Tiêu cầm dao dọc giấy mở máy lớp băng dính ở bên trên ra. Chỉ thấy một xấp tiền mặt dùng giấy báo buộc chặt lại, còn có một tắm thiệp màu hồng, anh cầm lên xem.
Ánh vào mắt anh là một câu, ngay lập tức khiến anh cảm thấy tức giận, gân xanh trên trán không ngừng phập phòng.
Đáng chết, người phụ nữ đó vậy mà xúi giục con trai anh gửi tiền cho cô? Lừa con trai gửi hết tiền mặt của nó để mua nhà cho cô?
Bây giờ, cuối cùng thì anh cũng hiểu mục đích mà cô tiếp cận con trai mình, là nhìn trúng tiền của con trai.
Muốn lừa con trai còn nhỏ không hiểu chuyện, lừa tiền của nó.
Nghĩ đến cô vì tiền, mà có thể một đêm cùng hầu hạ hai người đàn ông, có ý nghĩ như vậy, cũng không oan cho cô.
Cố Thừa Tiêu nhìn tiền của con trai liền cảm thấy bát đắc dĩ, vừa tức vừa không biết phải làm sao, con trai mà anh dạy dỗ ra, vậy mà lại dễ bị lửa như vậy?
Dễ dàng đưa tiền cho người ngoài như vậy?