Chương :
Cậu nhóc dẫn Hồng Mỹ San với Hứa An An đến vườn hoa, Cố Thừa Tiêu muốn lên tầng tìm Hứa Tâm Duyệt, nhưng suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy không cần thiết, chỉ cần cô trốn kỹ là được.
Lúc này, Hứa Tâm Duyệt trốn trong gian phòng thay đồ tràn ngập đều là hoocmon nam tính, không tự chủ được đổ mồ hôi khắp người, mặc dù trong đây có mở điều hòa mát lạnh, thế nhưng là, đây là nơi mà bình thường Cố Thừa Tiêu hay thay quần áo! Mới nghĩ thôi, mà đã cảm thấy mặt đỏ đến mang tai rồi.
Nhưng cô cũng không dám chạy lung tung, nhỡ đâu Hứa An An cũng đang đi tham quan biệt thự thì sao? Nếu đụng phải cô ta thì phiền phức lớn rồi Đến lúc đó, cô nên giải thích chuyện cô xuất hiện ở trong biệt thự như thế nào đây?
Vốn cô ta đã đang nghi ngờ cô câu dẫn người đàn ông này, mặc dù không hề có chuyện đó, thế nhưng mẹ con Hứa An An lại vẫn cứ nhận định điều đó.
Cho nên, cô nhất định phải trốn cho thật kỹ, tuyệt đối không thể để cho Hứa An An và Cố phu nhân phát hiện, nếu không, thanh danh của cô sẽ không giữ được, ngay cả thanh danh của Cố Thừa Tiêu cũng sẽ bị liên lụy.
Hai người giúp việc vô cùng quen thuộc chuẩn bị đồ ăn ở trong bếp.
Cậu nhóc đá bóng ở bên ngoài, Hứa An An đứng ở bên cạnh đi giày cao gót, cũng chỉ có thể đứng xem không thể cùng tham gia, mà Hồng Mỹ San thì vẻ mặt nuông chiều nhìn cậu nhóc, chỉ sợ cháu nội ngã.
Bạn nhỏ Có Dĩ Mục, cũng rất thông minh, cậu biết, chỉ cần cậu ở trong sân, bà nội với cô gái tên Hứa An An chắc chắn sẽ ở cùng với cậu, vì vậy, cậu chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của hai người họ là được rồi.
Cố Thừa Tiêu trở lại trong thư phòng, trước giờ ăn, anh phải làm một ít chuyện công việc, bởi vì qua thời gian ăn tối, anh chỉ có thể dỗ con trai ngủ xong mới có thể tiếp tục làm việc được. Bây giờ, thời gian làm việc của anh, đều là tranh thủ từng chút một, thời gian của anh, hầu hết thời gian đều bị con trai chiếm lấy.
Cố Thừa Tiêu vốn có thể sống cùng với mẹ và em gái, nhưng mà, do mẹ anh nuông chiều cháu quá mức, vậy nên, anh lo nếu như sống cùng với mẹ, con trai sớm muộn gì cũng sẽ bị chiều thành tích cách kiêu ngạo khó chiều, vậy nên, anh kiên trì không sống cùng với mẹ.
Phía xa mặt trời dần lặn xuống, hoàng hôn cũng đã bị bóng tối bao phủ, bóng đêm dần dần buông xuống cả thành phó.
Hứa Tâm Duyệt đang trốn ở trong phòng thay đồ, cũng may còn có mấy ngọn đèn tự động sáng lên, cũng không đến nỗi bị bao trùm bởi bóng tối, mà chiếc cứa sổ sát đất ở bên cạnh cô cũng không dám tự ý mở ra.
Cô ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh, thở dài máy lần, nhưng cũng không có cách nào thoái khỏi cảnh này.
Chỉ có thể chờ.
Chờ Cố phu nhân và Hứa An An rời đi.
Cô nghĩ, hai người họ ăn xong bữa tối thì sẽ rời đi thôi!
Mà đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, cô nhanh chóng nhắn nghe máy, thì ra là lái xe chờ mắt kiên nhẫn rồi, Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng hứa là sẽ gửi một số tiền xe cho lái xe, để lái xe rời đi trước.
Bởi vì cô cũng không biết chính mình phải trốn ở đây đến bao giờ.
Hai người giúp việc tay chân linh hoạt, đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú, chưa đến nửa tiếng, mùi thơm của thức ăn đã bay ra từ phòng bếp.
Mấy món ăn cũng đã được bày lên bàn, cậu nhóc cũng đá bóng đến cả người đều là mồ hôi, Hồng Mỹ San dẫn cậu đến trước bồn rửa tay, cầm khăn lau cho cậu.
Hứa An An không đi, cô ta ngồi ở trên ghé sofa, cẩn thận quan sát biệt thự của Cố Thừa Tiêu, có cảm giác vô cùng sa hoa, thậm chí rất ấm áp, chắc là do có trẻ con ở trong nhà, nên thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy một vài món đồ chơi nhỏ đặt ở trong tủ.
Trong lòng Hứa An An khát vọng biết bao nhiêu, có một ngày có thể trở thành nữ chủ nhân của nơi này, tưởng tượng trong phòng bếp có người hầu nấu cơm tối, mà cô ta thì dẫn con chơi trong vườn, Cố Thừa Tiêu thì xử lý công việc, sau đó, người một nhà cùng ăn bữa tối cách Vui vẻ.
Đây là cuộc sống mà cô ta nằm mơ cũng muốn có.
Mà cô ta nhát định sẽ thực hiện nó.
Cậu nhóc dắt tay của Hồng Mỹ San đi đến, trong đôi mắt to của cậu lóe lên một tia ánh ngịch ngợm, đấy là nụ cười khi cậu muốn làm chuyện xấu!
Cậu nhóc cũng sẽ không để Hứa Tâm Duyệt trốn ở trong phòng thay đồ của ba anh mà không làm gì, cậu nhát định sẽ tạo cơ hội cho hai người ở chung.
Có Thừa Tiêu đi từ thư phòng ở trên tầng hai xuống, Hồng Mỹ San nói với anh: “Mau ăn cơm, xuống tâm sự cùng với An An đi!”
Hứa An An cũng lộ nụ cười mong đợi, mà Có Thừa Tiêu bước xuống tầng, nhìn về phía con trai: “Rửa tay ăn cơm.”