Chương :
“Con không thích mẹ ruột của con ở dưới lầu, nhưng lại đi thích cô ta. Đây là đạo lý gì cơ chứ?” Cố Thừa Tiêu lạnh lùng nhìn con trai mình, hoàn toàn không hề coi cậu là một đứa trẻ bốn tuổi.
Giống như anh đang hỏi một người lớn vậy.
Cậu nhóc hừ một tiếng, nói: “Ai nói đó là mẹ ruột của con chứ? Con thấy chị Tâm Duyệt mới thích hợp làm mami của con!”
Trẻ con nói chuyện thường không cố ky, hơn nữa, đứa trẻ non nớt này mở miệng đã thốt ra lời này, khiến Hứa Tâm Duyệt không biết nên khóc hay cười, thậm chí còn có chút bối rối.
Đôi mắt đẹp của Hứa Tâm Duyệt nhìn cậu nhóc chăm chú, chưa kịp phản ứng lại thì người đàn ông ở phía đối diện đã “hừ” khẽ hỏi: “Cô dạy nó nói như vậy đúng không?
Muốn làm mẹ của con trai tôi sao?”
Tôi… tôi không có, tôi không có dạy Tiểu Mục nói cái này.” Hứa Tâm Duyệt lắc đầu phủ nhận.
Cậu nhóc ngước nhìn Hứa Tâm Duyệt và nói: “Chị ơi, chị làm mami của em đi được không? Em không muốn dì Hứa ở tầng dưới làm mami của em đâu, em muốn chị làm mami của em cơ.”
Hứa Tâm Duyệt sợ tới mức ngồi xổm xuống nói với cậu nhóc: “Tiểu Mục, em đừng nói bậy nữa? Dì Hứa ở dưới lầu mới là mẹ ruột của em, chị đương nhiên không thể làm mami của em được.”
“Ai nói không được chứ, chỉ cần daddy cưới chị vậy thì chị có thể làm mami của em rồi.” Cậu nhóc không hiểu chuyện của người lớn, cậu chỉ biết daddi lấy ai thì người đó chính là mami. Khuôn mặt điển trai của Cố Thừa Tiêu lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi, con trai anh không hỏi ý anh, cứ tuỳ ý nhận manmi vậy à?
“Không được! Chị không thể làm mami của em được.”
Hứa Tâm Duyệt cũng kiên quyết nói, bởi vì cô biết Tiểu Mục là con của Hứa An An.
Cố Thừa Tiêu nói với cậu nhóc: “Nếu con vẫn còn không đi xuống thì bà con và dì Hứa đó sẽ lên lầu tìm con. Nếu con muốn bảo vệ cô ta thì hãy đi xuống nhanh đi.”
Hứa Tâm Duyệt cũng bị doạ sợ, nói với cậu nhóc: “Tiểu Mục, em đừng để dì Hứa đó biết chị đang ở nhà em, nếu không chị sẽ rất phiền phức, em giúp chị được không, làm ơn?”
Cậu nhóc nhìn thấy Hứa Tâm Duyệt rát lo lắng thì gật gật nói: “Chị đừng lo! Chị Tâm Duyệt, em sẽ bảo vệ chị.”
Nói xong cậu nhóc như một nam tử hán nhỏ hùng dũng bước ra ngoài.
Cố Thừa Tiêu vòng tay lại, lắng nghe tiếng đóng cửa sau lưng, đôi mắt anh sắc như báo, như tia x-quang quét quanh người phụ nữ trước mặt.
Hứa Tâm Duyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng nhớ ra Cố Thừa Tiêu vẫn còn ở đây, cô ngay lập tức bước Vào trạng thái cảnh giác.
“Anh… anh không được làm bậy!” Hứa Tâm Duyệt ngay lập tức ôm lấy ngực, làm động tác phòng thủ.
Đôi môi mỏng của Cố Thừa Tiêu khẽ nhéch lên, anh tao nhã bước đến ghế sô pha ngồi xuống, bắt chéo chân lên, đôi mắt khóa chặt lấy cô.
“Nói cho tôi biết, cô đã dùng phương pháp gì để mê hoặc một cậu bé bón tuổi thành thế này? Tại sao con trai tôi đến mẹ ruột của nó cũng không muồn nhận, lại cứ muốn cô.”
Đây là điều mà cho đến nay Cố Thừa Tiêu vẫn không hiểu nỗi. Hứa Tâm Duyệt có chút sững sờ, làm sao có thể giải thích rõ ràng loại chuyện này với anh chứ? Mặc dù cô biết rất rõ rằng cô và Tiểu Mục vừa gặp đã có cảm giác thân thiết với nhau, hơn nữa có lẽ còn vì cậu nhóc là là kết quả của việc cô mang nặng đẻ đau tháng. Nhưng mà cô sẽ không nói ra chuyện này.
“Tôi sẽ nói rõ với Tiểu Mục, từ ngày mai trở đi tôi sẽ không đến gặp cậu bé nữa, vậy nên anh không cần phải lo lắng.”
Hứa Tâm Duyệt giải thích.
Cố Thừa Tiêu khẽ nhướng mày, anh cảm thấy con trai mình sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Cô đổi số điện thoại hiện tại đi.” Có Thừa Tiêu ra lệnh.
Con trai anh có số điện thoại của cô thì sẽ biết cách liên lạc với cô.
Hứa Tâm Duyệt cắn môi, gật đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ đổi.”
Dưới ánh đèn, Cố Thừa Tiêu nhìn cô gái có vóc dáng mảnh mai, làn da trắng ngần trước mắt, trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một luồng khí nóng, cảm giác này khiến anh nghĩ chắc là điều hòa trong phòng hỏng rồi.
“Mối quan hệ của cô với Hứa An An là như thế nào?” Có Thừa Tiêu hỏi.