Chương :
Hồng Mỹ San đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Hứa An An, Hứa An An muốn ở lại với cháu trai bà là thật, nhưng muốn tiến thêm một bước với con trai bà cũng là thật, đây cũng là điều mà bà mong muốn.
Bà đang định đồng ý thì Có Thừa Tiêu đã lên tiếng từ chối: “Tối nay không tiện.”
“Đúng đó ạ, daddy với cháu đã quen ở riêng hai người rồi.” Cậu nhóc cũng không đồng ý.
Trái tìm Hứa An An lại lần nữa chịu công kích, nhìn con trai đáng yêu cứ thờ ơ với mình như vậy, cô ta thật sự rất khó chịu.
Chuyện quái gì vậy chứ? Trái tim của con trai cô ta là cục đá đốt không nóng à? Hay là cô ta thể hiện tình mẹ của mình chưa đủ rõ ràng?
“Nếu vậy thì hẹn hôm khác vậy! An An, hôm nay cháu cũng mệt rồi, về nhà sớm nghỉ ngơi đi.” Hồng Mỹ San đặt một bậc thang cho cô ta bước xuống.
“Vậy được! Vậy hôm khác cháu lại sang.” Hứa An An chỉ có thể đồng ý.
Bà nội, cháu tiễn mọi người đi.” Cậu nhóc nóng lòng muốn đưa bà nội và Hứa An An đi trước.
Bởi vì Hứa Tâm Duyệt vẫn đang đói ở trên đáy!
Hồng Mỹ San và Hứa An An đi ra ngoài, tài xé vẫn đang đợi họ, Hồng Mỹ San hôn cháu trai mình mấy cái, sau đó vẫy tay nói: “Máy ngày nữa bà nội lại đến thăm cháu nha.”
“Dạ! Bà nội, cháu yêu bà.” Cậu nhóc cũng làm một động tác hôn gió với bà.
Hồng Mỹ San rất vui vẻ, Hứa An An cũng vẫy vẫy tay, hy vọng con trai cũng cho cô ta một cái hôn gió, nhưng cậu nhóc lại không làm thêm cái nào nữa.
Có Thừa Tiêu đứng trước mặt con trai, nhìn theo xe của mẹ và Hứa An An lái ra khỏi sân.
“Yeah! Có thể lên tìm chị Tâm Duyệt chơi rồi!” Cậu nhóc hào hứng nhảy lên, quay người chạy vào trong phòng khách.
“Chị Tâm Duyệt, chị có thể xuống nhà rồi, bà nội em đi rồi.” Thằng nhỏ vừa chạy vào vừa hét toáng lên.
Hứa Tâm Duyệt đứng trước cửa sổ kính sát đáy trong phòng ngủ chính, nhìn chiếc xe đang lái ra khỏi sân, khẽ thở phào nhẹ nhõm, Hứa An An cuối cùng cũng đi rồi “Chị Tâm Duyệt.” Cậu nhóc vui vẻ mở cửa bước vào.
Hứa Tâm Duyệt mỉm cười: “Bà nội em bọn họ đã đi rồi phải không?”
“Dạ! Bà tôi và dì Hứa đó đi rồi, chị Tâm Duyệt, chúng ta xuống nhà ăn cơm đi!”
Mặc dù Hứa Tâm Duyệt rất thích cậu nhóc, nhưng cô không dám tin tưởng nhân phẩm của ba cậu nên cô ngồi xốm xuống nói: “Chị không ăn nữa, đã muộn rồi, chị phải đi về rồi.”
Cậu nhóc lập tức ôm chằm lấy cổ cô: “Không được, chị Tâm Duyệt, chị đừng đi mà.”
Hứa Tâm Duyệt thật sự không biết tại sao cậu nhóc lại thích cô đến vậy, chẳng lẽ là do suốt tháng đó cô đã dùng máu mình nuôi dưỡng cậu nhóc, vậy nên cậu mới thích cô như vậy.
“Tiểu Mục ngoan, chị thực sự phải đi rồi.” Hứa Tâm Duyệt khẽ rút tay nhỏ của cậu ra, có chút không nỡ nói.
Lúc này, một bóng người thon dài bước vào cửa, cậu nhóc lập tức quay đầu van xin: “Daddy, daddy cho chị Tâm Duyệt ở lại được không? Tối nay để chị ấy ngủ lại nhà chúng ta đi.”
Cố Thừa Tiêu lạnh lùng nhìn con trai: “Không được.”
“Đi mà daddy ơi, muộn như vậy rồi, chị Tâm Duyệt đi về rất nguy hiểm, chị ấy xinh đẹp như vậy cơ mà.” Cậu nhóc đổi phương thức cầu xin.
Hứa Tâm Duyệt cũng không định ngủ lại đây, cô cười nói: “Tiểu Mục, chị không ở lại đây đâu, cảm ơn vừa rồi em đã bảo vệ chị, chị đi nha.”
“Nhưng mà ở đây khó bắt taxi lắm! Hay là để daddy của em đưa chị về!” Cậu nhóc chỉ đành nói vậy.
Hôm nay, lúc Hứa Tâm Duyệt vừa đến đây thì đã biết ở khu vực này không hề có taxi đến, vì vậy bắt taxi quả thực là một việc rất phiền phức.
“Không rãnh.” Cố Thừa Tiêu ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ có chút phức tạp.
“Chị ơi, chị lái xe được không?”
“Được chứ!” Hứa Tâm Duyệt gật đầu.
“Trong nhà xe của daddy có rất nhiều xe, chị chọn một chiếc đi!” Tóm lại, cậu nhóc chỉ không muốn Hứa Tâm Duyệt gặp phải nguy hiểm thôi.
Quả là một cậu bé ấm áp luôn tận tâm bảo vệ cô.