Chương :
Lấy Một Chọi Tám “Con đường này chỉ có trên dưới hai con đường. Anh chỉ có thể dẫn họ lên đỉnh núi, bằng không sẽ không thể thoát thân.” Hình Liệt Hàn biết cạnh đường núi là núi dốc và vực thẳm, đương nhiên anh không thể đem sự nguy hiểm của mạng sống của Đường Tư Vũ ra làm trò đùa.
Anh thà đối mặt với đám người vi phạm pháp luật này còn hơn để họ có cơ hội tông vào xe của mình, Hình Liệt Hàn gọi điện thoại cho đội trưởng đội vệ sĩ, nói ngắn gọn, rành mạch địa chỉ của anh, yêu cầu họ nhanh chóng đuổi kịp thời gian qua đây.
Trước khi vệ sĩ đến, Hình Liệt Hàn chỉ có thể tự thân đối mặt với tình cảnh sắp diễn ra này.
Tim Đường Tư Vũ thực sự muốn ngừng đập, cô có cảm giác sợ hãi như những bộ phim sinh tử được dàn dựng. Lúc này, niềm hy vọng duy nhất của cô chính là sự xuất hiện của vệ sĩ của Hình Liệt Hàn.
Xe của Hình Liệt Hàn rất nhanh đã phi tới đỉnh, trên đỉnh núi có một chỗ đỗ xe rất rộng lớn, xe lập tức chiếm một góc chết uy lực nhất, đuôi xe quay ngang chặn chân đỉnh núi.
Bên cạnh hai hòn đá cực lớn chặn lại, khiến ba chiếc xe kia không thể vây quanh anh, chỉ có thể dừng cách đó mét, đầu xe chặn đường đi của anh.
Nếu chỉ có một mình Hình Liệt Hàn trên xe, anh sẽ đâm ngay vào chiếc xe này, lao thẳng xuống núi, đó cũng là một chuyện đơn giản, thế nhưng bây giờ trên xe còn có một người phụ nữ, anh không dám mạo hiểm.
Dù để một mình anh đối mặt với đám côn đồ này anh cũng can tâm tình nguyện.
Hình Liệt Hàn ngồi trên xe không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng chờ đối mặt với đám người xuống xe kia.
Trong những chiếc xe đối diện, hình như họ cũng cùng lúc mở cửa. Đèn xe Hình Liệt Hàn chiếu thẳng vào bóng dáng họ, từng người một cầm gậy sắt đứng trước đèn xe, hùng hồ, hung tợn chờ đợi người đàn ông trên chiếc xe thể thao.
Đường Tư Vũ đếm một lượt, có tận người, cô lập tức nín thở, cô sợ đến mức quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh mình, nhưng điều làm cô hoảng hốt là cô có nhìn nhằm hay không? Khóe miệng người đàn ông bên cạnh bỗng nhéch lên vẻ khinh thường, như thể không thèm để ý đến đám người ấy.
Lúc này, Hình Liệt Hàn dặn dò cô: lÓ)) yên trên xe, không được bước xuống!” “Hình Liệt Hàn, anh định làm gì?” Đường Tư Vũ lập tức kéo lấy tay áo anh.
Hình Liệt Hàn còn tưởng rằng là một nhân vật đánh thuê nào tìm tới cửa nhà. Lúc này, nhìn đám người xã hội đen kia anh không sợ chút nào.
“Không được…Không được xuống. Tôi xin anh đấy, Hình Liệt Hàn, đừng xuống mà.” Giọng nói Đường Tư Vũ đây lo lắng, khẽ run.
Hình Liệt Hàn mỉm cười an ủi cô: “Yên tâm, anh sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, anh nắm tay cô rồi buông ra, đầy cửa xe ghế lái rồi bước xuống.
Đường Tư Vũ ngồi trong xe lo lắng đến mức cả người toát mồ hôi, cô nắm chặt nắm đấm, không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hình Liệt Hàn tay không đối mặt với người đang cầm gậy sắt. Hiển nhiên là một trận đánh nhau trước mắt.
“Hình Liệt Hàn…” Đường Tư Vũ thất thanh gọi tên anh.
Ánh trăng trên trời dường như có ý tránh đi, cả đỉnh núi dần tối sầm lại, chỉ có ánh đèn của bốn chiếc xe chiếu vào. Bóng dáng to lớn, cao vút của Hình Liệt Hàn đứng cách chiếc xe khoảng mét với chiếc áo đen ôm sát người. Thân hình cường tráng ấy toát ra khí chất uy nghiêm, không chút tức giận.
Cho dù anh chỉ có một mình nhưng tám con người đối diện kia khí thế lại có chút yếu đi.
A Lượng dẫn đầu đám người của mình, nhìn người đàn ông bước trước chiếc xe thể thao, suy nghĩ xem thường kẻ địch của anh lúc nãy đột nhiên tan biến mắt, anh lo lắng nắm chặt cây gậy sắt trong lòng bàn tay.
Dưới ánh đèn, ánh mắt Hình Liệt Hàn hung ác, khát máu, đáng sợ. Lúc này, trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bộ xương vang lên, chính là Hình Liệt Hàn đang chuẩn bị cho trận chiến.
A Lượng nghiến răng, mục đích của anh hôm nay là dạy Liệt Hàn một bài học, yêu cầu anh sau này không được ngăn chặn việc làm ăn của gia đình anh nữa. Tuy nhiên, chú nói quả thực rất đúng, Hình Liệt Hàn không phải người bình thường, anh nghĩ rằng đem theo người anh em có thể ung dung ứng phó, nhưng anh đã đánh giá thấp thực lực của người đàn ông này rồi.
Chỉ đơn thuần là chưa giao đấu gì nhưng dựa vào khí thế thì người đàn ông này dường như đã chiếm thế thượng phong.
“Đừng đứng đờ ra thế nữa, mau xông lên cho anh. Không được đánh chết nó, để cho nó con đường thở là được rồi.” A Lượng gọi anh em, chuẩn bị khai chiến.
“Ai mà lập được công, anh sẽ tuyệt đối không đối xử tệ bạc.” Hình Liệt Hàn cười lạnh: “Các người do ai phái đến?” “Đợi tao giáo huấn mày xong đã rồi tao nói cho biết.” A Lượng liền đầy hai người bên cạnh tới phía Hình Liệt Hàn: “Lên cho anh.” Hai tên đàn em vì muốn lập công nên liền khua cây gậy sắt về phía người Hình Liệt Hàn.
Đường Tư Vũ đang ngồi trên ghế lái sợ hãi đến mức bịt cả miệng lại, cô hít một hơi. Cô nghĩ rằng hai cây gậy kia sắp đập lên người Hình Liệt Hàn.
Tuy nhiên, khi hai cây gậy tiến tới gần Hình Liệt Hàn liền quay người né tránh, một tay nắm chặt, động tác nhanh chóng cướp mất một cây của tên còn lại, động tác của anh nhanh đến mức không kịp nhìn rõ.
Ngay sau đó, một tên côn đồ hét lên. Vài giây sau, cây gậy trong tay Hình Liệt Hàn đập mạnh vào mặt tên đó, trực tiếp đánh anh ta nằm sắp xuống đất, dường như ngất đi luôn.
Đàn em của A Lượng ngạc nhiên, trong lòng sợ hãi, chỉ thấy dưới ánh đèn ánh mắt hung tợn của Hình Liệt Hàn, cơ thể ẩn sau lớp áo sơ mi đó chứa một sức mạnh bùng nỗ khiến người ta sợ hãi.
A Lượng tức giận gào lên: “Lên cho tao.
Ai có thể đánh bại nó tao thưởng lớn.” Đám người đó cũng biết chỉ khi hợp tác lại mới có thể đánh bại anh. A Lượng đứng tại chỗ quan sát võ nghệ của Hình Liệt Hàn, tìm cơ hội giáng cho anh đòn chí mạng.
Trên xe, thấy tên khác xông lên đối phó với Hình Liệt Hàn, tim Đường Tư Vũ lại quặn thắt: “Hình Liệt Hàn, cẩn thận.” Mặt Hình Liệt Hàn lạnh tanh, mặc dù chỉ là đám giang hồ tạp nham nhưng số lượng chúng nhiều, ưu thế lớn, Hình Liệt Hàn chỉ có thể bình tĩnh đối phó, anh cố gắng tránh những đòn tấn công lên người, xử lí từng tên từng tên một.
Lần đầu tiên Đường Tư Vũ biết người đàn ông này không chỉ có tiền mà võ công cũng rất giỏi. Nhưng thời điểm này cô chỉ mong anh thoát thân thành công.
Ánh mắt A Lượng liền di chuyển khỏi từ cơ thể hung dữ của Hình Liệt Hàn sang người phụ nữ đang ngồi trên xe. Một nụ cười nham hiểm lóe lên từ đôi mắt ấy, người phụ nữ này chắc chắn có ý nghĩa không nhỏ với Hình Liệt Hàn, vậy nên để đối phó với đối thủ mạnh như vậy, chỉ có nắm được điểm yếu của anh mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Đường Tư Vũ cảm thấy ánh mắt ấy đang tia đến mình, cô lập tức phát hiện A Lượng đang nhìn mình, trong lòng cô hồi hộp, không biết anh ta muốn làm gì.