Chương :
Tô Hi Rơi Xuống Nước Bên cạnh một cái cột La Mã trên tầng hai, một dáng người cao lớn, cao quý đứng lặng lẽ, khi Tô Hi bước vào, Ôn Lệ Thâm đã đứng ở đây nhìn cô, anh không xuống tìm cô là vì anh hy vọng người phụ nữ này chủ động liên hệ với anh.
Thế nhưng, cô lại không chủ động gọi điện thoại cho anh, đồng thời còn để anh nhìn thấy cô va phải người em họ của mình, lúc này hai người trong đám đông, vừa nói vừa cười càng khiến từ sâu trong đôi mắt anh u tối phức tạp.
Nhưng vì người đàn ông ấy là em họ anh, Ôn Lệ Thâm tất nhiên không xuống làm xáo trộn lên, anh chỉ hơi thất vọng, cô đã không muốn gặp anh, vừa hay tối nay anh cũng có thể không cần cô.
Bên cạnh Ôn Lệ Thâm một nữ diễn viên người lai chống eo bước tới: “Anh Ôn, sao lại một mình thế này? Cần em bầu bạn không?” Ôn Lệ Thâm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh gật đầu: “Đương nhiên cần rồi!” Cô diễn viên lập tức vui mừng, cô chỉ lấy hết can đảm để tiếp cận anh, ai ngờ cô lại tiếp cận thành công, thân phận Ôn Lệ Thâm dù vẫn còn bí ẩn nhưng anh có tiền có thế, trong giới giải trí danh tiếng của Bách Ứng đang lan rộng.
Vậy nên, tối nay anh là đối tượng mà rất nhiều nữ minh tinh muốn tiếp cận, phụ thuộc vào anh, không chừng trong giới giải trí muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bộ phim hay nào cũng có thể lên.
“Em là Peina, là một nữ nghệ sĩ của công ty điện ảnh và truyền hình EG.” Nữ diễn viên tự giới thiệu.
Khi cô khoác tay lên Ôn Lệ Thâm, ánh mắt Ôn Lệ Thâm rõ ràng có chút giật mình, nhưng anh không từ chối: “Đi cùng anh xuống gặp một vài người.” “Được thôi!” Tô Hi và Kỷ Vũ Hạo vừa nói chuyện xong, Kỷ Vũ Hạo vội vã rời đi, cũng bị cô làm lỡ một chút thời gian.
“Vậy gặp lại tại đoàn phim.” Kỷ Vũ Hạo vẫy tay về phía Tô Hi, có chút không nỡ rời xa cô. Nhưng máy bay của anh rất vội, vậy nên anh nhất định phải đi trước.
Kỷ Vũ Hạo rời đi, ánh mắt Tô Hi trợn nhìn Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao cách đó không xa, cảnh cáo họ tốt nhất đừng trêu cô, bằng không cô sẽ không khách khí nữa.
Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao tất nhiên càng ngày càng hận cô, nhìn cô với ánh mắt khiêu khích.
Lúc này, Tô Hi mới nhớ ra tối nay vì làm người đồng hành của Ôn Lệ Thâm nên mới tới, dù cô không muốn gặp anh nhưng cô vẫn phải cố gắng chịu trách nhiệm.
Khi cô chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho anh thì cảm thấy tầm nhìn hình như lướt qua một bóng hình quen thuộc, cô vội vã ngước mắt nhìn qua bên trái, quả nhiên là Ôn Lệ Thâm, nhưng bên cạnh anh đã kéo một nữ diễn viên xinh đẹp, anh đang nói chuyện với một người đàn ông cược bạc lần trước.
Đầu óc Tô Hi đột nhiên sửng sốt, hơi giận, người đàn ông này rõ ràng có bạn đồng hành, vậy tại sao còn bắt cô phải đến đây? Nhìn gương mặt thiên sứ, thân hình kì dị của nữ diễn viên kia, cô cảm thấy mình thực sự không thể so sánh được, cô là người phương Đông, dáng người mảnh khảnh, trước ngực không có sự mãnh liệt, đương nhiên không có sức hấp dẫn bằng nữ minh tinh người lai kia.
Tô Hi nhìn chằm chằm Ôn Lệ Thâm, ánh mắt lạnh lùng của anh lướt qua chạm phải co.
Anh cúi đầu nói với nữ diễn viên bên cạnh một câu, Peina liền cười rồi kéo tay đi cùng anh qua chỗ Tô Hi.
Tô Hi cắn môi, đợi anh qua, xem xem anh muốn nói gì.
Ôn Lệ Thâm nhìn Tô Hi tối nay, bộ váy màu trắng khiến cô đẹp đến mức thuần khiết, trong sáng, trên gương mặt cô không hề giống với những cô gái khác, gương mặt xinh đẹp đến một chút hóa học cũng không có, dường như một hương thơm vô hình toát ra khiến người ta muốn hôn một cái, thử tính đàn hồi.
So sánh với Peina bên cạnh mình thì Tô Hi càng thu hút anh hơn.
“Đến rồi à?” Giọng Ôn Lệ Thâm lạnh lùng.
“Anh có người bầu bạn rồi sao còn muốn tôi đến?” Tô Hi có chút giận dữ chất vần.
“Cô có thể đến được đây không cảm thấy vinh dự sao?” “Đúng! Tôi rất vinh hạnh, có phải thời gian sắp tới tôi có thể tự do hoạt động không?” Tô Hi hỏi anh.
Ôn Lệ Thâm híp mắt lại, từ sâu trong ánh mắt lóe lên sự không vui: “Tôi có bạn đồng hành rồi, thời gian tới cô tự sắp xếp đi!” Tô Hi trả lời rất thích thú đồng thời ánh mắt còn hé cười: “Được rồi! Vậy cảm ơn anh Ôn đã cho tôi cơ hội để tôi tham gia bữa tiệc này, tôi sẽ chơi nhiệt tình.” Nói xong cô quay người, để lại một cử chỉ kiêu căng, hợm hĩnh bước vào khu ánh sáng sáng chói, rực rỡ.
Trái tim Ôn Lệ Thâm như trống rỗng, còn Peina bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng của anh, cô kéo chặt anh hơn một chút, nhìn cô gái phương Đông kia trong lòng cô chợt nghĩ anh Ôn nhất định thích cô gái này! Nhưng không quản như thế nào, tối nay cô cũng có cơ hội rồi.
“Peina, anh muốn yên tĩnh một mình một lúc.” Ôn Lệ Thâm nói với cô ta.
Peina sững sờ nhưng vẫn tự giác buông tay, cười với anh: “Được thôi! Nếu anh Ôn À z ` ~ . ng} cân em, lúc nào em cũng có thê tới.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm vẫn ngước nhìn theo Tô Hi, chỉ thấy Tô Hi ung dung bước đi trong buổi tiệc, có thể nhìn thấy những thần tượng mà mình thích, cô rất vui.
Cô còn nhìn thấy gương mặt một ngôi sao nam quen thuộc, cô tiến tới trước nói vài câu, sau đó tới một bữa tiệc bên bể bơi lớn bên ngoài. Bữa tiệc tối nay thực sự rất đa dạng, chỉ thấy trong bể bơi còn có biểu diễn múa ba lê, còn bên cạnh là những vị khách nâng ly cười nói, vừa thưởng thức vừa vỗ tay.
Bóng hình Tô Hi cũng từng giờ từng phút bị Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao chú ý, tối hôm nay họ nhất định phải làm cho Tô Hi mắt mặt.
Thấy Tô Hi bước tới bể bơi, Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp nhìn nhau, lúc này họ chỉ tính tìm thời cơ, nghe nói Tô Hi không biết bơi, cũng sợ nước, nếu ai có thể đẩy cô xuống hồ, cô sẽ lộ hết trạng thái xấu xí trong nước, xem cô tối nay còn có thể đẹp thế nào được nữa.
Múa ba lê dưới nước kết thúc, những người biểu diễn rời đi, chỉ thấy trong hồ nước trong suốt nhìn thấy tận đáy, ánh sáng xanh nhàn nhạt phát ra, tựa như màu xanh của biển cả.
Tô Hi bị ánh sáng phía dưới thu hút, ánh sáng le lói dưới mặt nước rất đẹp, nhưng cô không phát hiện ra đằng sau bóng hình của Hoàng Tương Dao lại gần, lần này Hoàng Tương Dao ra tay, cô thấy bóng dáng Tô Hi đứng cạnh hồ bơi, cô lập tức nghĩ ra một ý tưởng hay ho.
Cô ta đột nhiên bước đến cạnh Tô Hi rồi trượt chân, dường như không phải cố ý nhưng cô vẫn đầy Tô Hi xuống hò.
A…” Ly rượu trong tay Tô Hi văng lên, cả người cô rơi xuống nước.
Hoàng Tương Dao đứng sau giật mình, cô vội vã nói với Tô Hi dưới hồ nước: “Xin lỗi, xin lỗi…” Nhưng khi mọi người qua thì cô ta vội vã chuồn đi.
Mọi người đều nghĩ rằng Tô Hi biết bơi và nhanh chóng sẽ lên khỏi mặt nước, nhưng dưới mặt nước Tô Hi nỗ lực vung tay, cô không biết bơi.
Khi mọi người không đề ý tới hiểm nguy của cô, Ôn Lệ Thâm đã mau chóng cởi áo khoác, tư thế hoang dại như một con thuồng luồng lặn xuống nước, anh đã tìm hiểu qua tư liệu về cô, vậy nên khi anh nghe có người rơi xuống nước, trong lòng anh liền trở nên căng thẳng.
Nhưng khi tới hồ bơi, phát hiện người rơi xuống thực sự là người phụ nữ đó, anh nào còn do dự gì?