Chương Cặp Đôi Oan Gia
Hình Liệt Hàn và Ôn Lệ Thâm rất tự nhiên đi tới bàn ăn, Hình Liệt Hàn quan sát vẻ mặt của Đường Tư Vũ, đã bình tĩnh hơn rồi, anh kéo ghé ngồi xuống bên cạnh cô.
Hình Liệt Hàn nhìn Tô Hi đối diện, cô cầm menu lên, dán mắt vào trong menu, giả bộ như đang nhìn menu, nhưng mà người thông minh chỉ cần liếc qua là biết cô đang trốn tránh ai.
Trừ Ôn Lệ Thâm bên cạnh ra thì làm gì còn có ai khác nữa.
Ôn Lệ Thâm hừ nhẹ: “Sao đấy? Mất hết mặt mũi để gặp người khác rồi hả?”
Nói xong, anh kéo ghế ngồi vào bên cạnh cô, ngón tay thon dài lấy menu trên tay cô ra.
“Này … anh đừng có thô lỗ như vậy.” Tô Hi lập tức trừng đôi mắt giận dữ nhìn anh.
Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ngồi đối diện lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, đêm nay xem ra cặp đôi này biến thành oan gia rồi.
Ánh mắt sâu lắng của Ôn Lệ Thâm nhìn vào khuôn mặt giận giữ của cô, anh lắc đầu, giống như không biết làm sao với tính cách này của cô.
Tô Hi lại buồn bực cầm cái ly bên cạnh lên uống nước.
“Được rồi, chúng ta gọi món đi! Hi Hi, vừa rồi cậu nói thích ăn món gì?” Đường Tư Vũ ngay lập tức nói với Tô Hi, muốn làm cho không khí vui vẻ lên.
Tô Hi cũng lặng lẽ hít sâu một hơi, không muốn ồn ào với Ôn Lệ Thâm ở đây, giọng nói của cô liền vui vẻ lên: “Tớ muốn ăn diêu hồng chiên xù.”
Nhân viên nghe cô nói, mỉm cười với cô: “Được! Tôi sẽ mang lên cho quý khách!”
Tiếp đó đến Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn gọi món, Ôn Lệ Thâm không gọi, đồ ăn nhiêu đó cũng đủ rồi, dù bọn họ là người có tiền nhưng lại không có thói quen khoe khoang lãng phí.
Trong lúc ăn cơm bầu không khí rất bình yên, Đường Tư Vũ và Tô Hi trò chuyện về cảnh đẹp trời đêm, Hình Lệ Hàn và Ôn Lệ Thâm chỉ ngồi im thưởng thức rượu.
Tám giờ tối bốn người ăn xong, Hình Liệt Hàn trả tiền, cả bốn cùng đi vào thang máy.
“Lệ Thâm, tôi với Tư Vũ đi dạo một lát, cậu về với cô Tô được không?” Hình Liệt Hàn nói với Ôn Lệ Thâm, vì anh đến đón nên Ôn Lệ Thâm không có xe về.
Đường Tư Vũ cũng ngồi xe của Tô Hi, Tô Hi có xe.
Đường Tư Vũ hiểu ý của anh, cô lập tức lên tiếng: “Ù! Tớ muốn đi mua ít đồ, Hi Hi, cậu đưa anh Ôn về nhé!”
Đương nhiên Tô Hi nhận ra bọn họ muốn ghép cô với Ôn Lệ Thâm với nhau, ai cũng nói rồi, cô sao nói không được chứ?
“Chỉ cần anh Ôn không chê xe quèn của tôi thì tôi không phản đối gì cả.” Tô Hi nhếch miệng nhỏ nhắn của mình nói.
“Tôi không ý kiến.” Ôn Lệ Thâm giọng nói lạnh lẽo.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn nhìn nhau vẻ mặt tươi cười, tác hợp thành công rồi.
Ra khỏi cửa nhà hàng, xe của hai người nằm ở hai hướng khác nhau, Hình Liệt Hàn nắm tay Đường Tư Vũ nói với Ôn Lệ Thâm: “Chúng tôi đi trước đây.”
Tô Hi đứng dưới ánh đèn mờ của nhà hàng, Ôn Lệ Thâm đứng một bên, một tay đút túi quần, chờ cô dẫn anh lên xe.
“Bên này.” Tô Hi lên tiếng có phần cưỡng cầu, đeo túi LV tinh xảo, mang giày cao gót nhỏ, làm nỗi bật cử chỉ xinh đẹp như người mẫu của đài T.
Ôn Lệ Thâm chớp chớp mắt, đi theo cô.
Ở nơi khác, Đường Tư Vũ đã ngồi lên xe Hình Liệt Hàn, Hình Liệt Hàn nhìn cô tựa vào sau xe, khuôn mặt mệt mỏi, anh hạ giọng hỏi: “Chúng ta có đi dạo nữa không? Hay về nhé?”
“Về đi! Em hơi mệt.” Đường Tư Vũ cười mím môi.
“Ừ! Chúng ta đi một đoạn, chờ Tô Hi chở Ôn Lệ Thâm về đã, tránh gặp phải trường hợp khó xử.” Hình Liệt Hàn vẫn cân nhắc điều này.
“Vâng!” Đường Tư Vũ cũng cảm thấy nên làm như vậy.
Ở bên này, Tô Hi sở hữu một chiếc việt dã SUV giá bốn mươi vạn (khoảng tỉ vngd), tuy là con gái nhưng cô lại thích xe việt dã, phóng tầm mắt rất tốt.
Xe của cô đương nhiên không thể so sánh với chiếc xe hơn một ngàn vạn (khoảng tỉ vnd) của Ôn Lệ Thâm, cô ra phía sau xe thay đôi giày đế bằng rồi mới ngồi vào ghế lái, Ôn Lệ Thâm lần đầu ngồi xe của cô, vừa tiến vào là thấy bày trí trong xe giống như công chúa, cả ghế dựa cũng là đệm ren màu hồng nhạt, có thể thấy tâm hồn của Tô Hi giống bé gái đến mức nào.
Ôn Lệ Thâm không thể không hé miệng cười không rõ vì điều gì.
Đúng lúc Tô Hi quay đầu lại nhìn thấy, cô nhướn mày: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì!” Tuy Ôn Lệ Thâm nói thế nhưng vẫn không ngừng cười.
“Còn nói là không có gì, anh đang cười tôi đúng không? Nếu anh cảm thấy xe của tôi không xứng với thân phận cao quý của anh thì anh có thể xuống xe.” Tô Hi biết xe của mình trang trí hơi quá, nhưng cô tự thích là được, tên này đi nhờ xe mà còn dám cười cô.
Ôn Lệ Thâm đôi mắt sáng ngời nhìn phía trước, vô lại nói: “Không xuống, chở tôi ve.
Tô Hi cắn môi, không còn cách nào khác, cô đành phải khởi động xe, sau đó mở nhạc, tiếng DJ mạnh mẽ nhưng cũng có cảm giác nhịp nhàng vang lên, một bài hát có âm thanh vô cùng gợi cảm, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng làm cho người ta tưởng tượng ra nhiều hình ảnh phong phú.
Tô Hi lái xe đi, vóc người thon dài của Ôn Lệ Thâm ngồi ở ghế bên cạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước, trong đầu vang lên tiếng nhạc, làm anh nhớ đến một cái quảng cáo của Tô Hi.
Trong quảng cáo cô động tác dụ dỗ nhảy một đoạn vũ đạo La tỉnh, anh nghĩ tới, không biết là do không mở cửa xe, hay do vừa mới uống rượu, anh cảm thấy cổ hơi hơi khó chịu.
Anh nâng tay kéo cà vạt, quay đầu nhìn thấy cô gái đang lái xe bên cạnh, trong mắt anh, sườn mặt xinh đẹp hiện lên dưới ánh đèn màu lam, lộ ra hơi thở huyền bí.
“Vẫn còn giận hả?” Ôn Lệ Thâm tự nhiên muốn làm hoà với cô.
Tô Hi làm như không hiểu: “Tôi giận anh cái gì?”
Ôn Lệ Thâm biết cô cố ý: “Chỉ cần cô không giận tôi, tôi có thể làm gì đó để bồi thường cho cô.”
“Tôi không cần.” Tô Hi hừ một tiếng, nghĩ cô dễ lừa lắm đúng không?
“Nghệ sĩ các cô không phải cần tài nguyên sao? Tôi có thể cho cô những phim điện ảnh và truyền hình tốt nhát.” Ôn Lệ Thâm dụ dỗ.
Tô Hi quay đầu liếc anh, cô tất nhiên tin tưởng hắn có thể, chỉ một tháng có thể có một chế tác lớn, đương nhiên có thể lây được những tài nguyên tốt nhất của giới giải trí rồi.
“Anh rốt cuộc là ai? Có chức phận gìở giới giải trí này?” Tô Hi đột nhiên cực kì tò mò, bởi vì cô không biết một chút gì về anh ta mà điều này cô không thích một tí nào.
Ôn Lệ Thâm cong môi cười: “Nếu cô muốn biết! Sau này sẽ biết!”
“Sau này thì nói làm gì, tôi muốn biết bây giờ, anh mau nói cho tôi biết, nếu không từ bây giò tôi sẽ không gặp anh nữa.” Tô Hi cảnh cáo.
“Vậy nếu tôi nói thì chúng ta có thể ngày nào cũng gặp hả?” Ôn Lệ Thâm nắm chặt lấy sơ hở trong câu nói của cô.
Tô Hi nghẹn họng, sau đó nhướn mày: “Mơ đi.”
Ôn Lệ Thâm không muốn nói, nếu anh nói ra sợ rằng cô sẽ thực sự không muốn gặp anh nữa, hơn nữa, sẽ có khoảng cách tình cảm giữa BOSS và cấp dưới.