Chương : Sự Lạnh Lùng Của Anh
Trong phòng họp yên tĩnh, một nam một nữ đối diện nhau, cô gái buồn bã, người đàn ông bình tĩnh, khiến bầu không khí của cuộc gặp gỡ sau sáu năm trở nên cứng ngắc, yên ắng lạ thường.
Ánh mắt Nghê Yên không ngừng tìm kiếm trong đôi mắt sâu thẳm của Hình Liệt Hàn, cố gắng nhìn ra một dấu vết, dù đó chỉ là một chút tình cảm và nỗi nhớ dành cho cô.
Nhưng, có phải do mắt của cô không được tốt hay không? Hay là do trái tim của người đàn ông này đã thực sự trở nên cứng rắn như sắt? Cô thậm chí không thể nhìn thấy một chút dấu vét nào, chỉ có ánh sáng đen nhánh như màn đêm lạnh lẽo trong mắt anh.
“Liệt Hàn, em biết em xuất hiện trước mặt anh đột ngột như vậy, khiến anh không kịp trở tay, khó có thể tiếp nhận, không thành vấn đề, chúng ta có sự hợp tác trong tay, như vậy đi, chúng ta hãy bắt đầu từ từ làm quen nhau thêm lần nữa!” Nghê Yên biết rõ, cuộc chia tay năm đó đã tạo cho Hình Liệt Hàn sự tổn thương không thể bù đắp được, lúc đó anh là một con sư tử cao ngạo có lòng tự trọng mãnh liệt, vết thương do cô gây ra chắc hẳn đã khiến anh đau đón tột cùng.
Vì vậy, khi gặp lại một lần nữa, cô đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng sự từ chối lạnh lùng của anh, cô tin rằng, cô sẽ dùng thời gian tiếp theo, tìm lại từng chút dấu vết tình yêu của hai người, để anh dần dần buông bỏ quá khứ, nối lại tình xưa.
“Tôi cảm thấy điều này không cần thiết.” Hình Liệt Hàn híp híp mắt, giọng điệu kiên định.
Nghê Yên cười buồn một tiếng: “Liệt Hàn, anh thực sự rất hận em sao?”
Hình Liệt Hàn nhìn Nghê Yên lúc này, cô ta quả thực đã thay đổi rất lớn so với năm đó, trở thành một người phụ nữ thành công, tự tin và giỏi giang, sự kiêu ngạo bộc lộ từ tận đáy lòng, anh gặp trong giới kinh doanh rất nhiều người phụ nữ như vậy, cho dù trước kia anh thực sự yêu cô ta thì đó cũng chỉ là sự hồn nhiên ngây thơ năm đó, một người phụ nữ không ham muốn công danh lợi lộc, chứ không phải người phụ nữ trưởng thành trước mặt anh, một người đã bị danh lợi vùi dập.
“Tôi đã quên hết quá khứ rồi, hi vọng cô đừng nhắc lại nữa, chúng ta hãy sống cuộc sống của riêng mình, đừng can thiệp vào chuyện của nhau.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng nói, phân rõ ranh giới.
Nghê Yên khế giật mình, là một người phụ nữ nhạy cảm, cô cảm thấy Hình Liệt Hàn không muốn cô xuất hiện nhiều hơn những gì cô tưởng tượng, như thể sự xuất hiện của cô khiến anh gặp nhiều rắc rồi.
Trái tim của cô đau nhói, cô suy đoán nói: “Không lẽ anh đã có người phụ nữ khác bên cạnh sao? Anh sợ sự hiện diện của em sẽ làm tổn thương cô ấy?”
Hình Liệt Hàn không nói gì, quay người cất bước ra khỏi phòng họp, sau lưng, Nghê Yên đã đoán trúng, cô cảm thấy nghẹt thở, toàn thân run lên nhè nhẹ, trong lòng tràn ngập sự ghen tị và tò mò mãnh liệt.
Người phụ nữ bên cạnh Hình Liệt Hàn bây giờ là ai? Cô ta có tư cách gì mà được Hình Liệt Hàn yêu thương? Hay là sau khi yêu cô say đắm, anh vẫn có thể chứa đựng một người phụ nữ khác trong lòng?
Không thể nào, Nghê Yên híp mắt, năm năm nay cô đều nghe ngóng thăm dò cuộc sống và chuyện tình cảm riêng tư của anh, ngoài việc hình bóng anh thường xuất hiện trong giới kinh doanh thì bên cạnh anh không hề có bóng dáng một người phụ nữ nào.
Nhưng chưa đầy một năm, bên cạnh anh đã có một người phụ nữ khác? Nghê Yên thầm nghĩ, cho dù có thì đó cũng chỉ là một người phụ nữ mới bước tới bên cạnh Hình Liệt Hàn, như vậy chắc hẳn tình cảm của bọn họ không hề sâu đậm, cô vẫn còn có cơ hội.
An ủi bản thân như thế, Nghê Yên mới khẽ thở phào một hơi, giống như đã thả lỏng rất nhiều!
Trước mắt, cuộc gặp gỡ này không thể bị hủy bỏ, Nghê Yên nhanh chân theo ra ngoài, nhìn thấy Hình Liệt Hàn đang đi tới hướng văn phòng của anh, cô ta lập tức đi theo nhưng bị Hàn Dương ngăn cản: “Cô Shirley, rất xin lỗi, tổng giám đốc Hình bây giờ không tiếp khách được.”
Nghê Yên nở nụ cười, cô ta lắc đầu: “Tôi không phải là Shirley, tôi là Nghê Yên, là bạn gái cũ của Liệt Hàn, tôi không phải là khách hàng của công ty anh mà là khách quý của anh ấy.”
Hàn Dương giật mình kinh ngạc vài giây, hoá ra người phụ nữ này là bạn gái cũ của Hình thiếu, lần này anh gặp phiền phức rồi, đồng thời nghĩ đến Đường Tư Vũ, người mà Hình Liệt Hàn đang nhiệt tình theo đuổi, anh không khỏi lo lắng thay cho Hình Liệt Hàn.
Chuyện này không phải là điều tốt đẹp gì hết!
“Xin tránh đường một chút.” Nhân lúc Hàn Dương đang sợ run người, Nghê Yên vượt qua anh ta và đi thẳng tới hướng văn phòng của Hình Liệt Hàn.
Hàn Dương sau lưng muốn cản lại một chút, nhưng lại phát hiện bản thân mình không biết có nên cản hay không!
Hình Liệt Hàn vừa mới ngồi vào phòng làm việc, anh giao phó cho Hàn Dương không được cho phép bất cứ ai vào, nhưng lúc này Nghê Yên lại đẩy cửa bước vào, dáng vẻ mất mát của cô ta bước tới, nhìn anh nói: “Liệt Hàn, có thời gian nói chuyện không? Chúng ta hãy nói chuyện về người phụ nữ của anh.”
Thân hình dong dỏng cao của Hình Liệt Hàn ngồi dựa trên ghế làm việc, tư thế xuất chúng, đẹp trai, cả người toát lên khí thế của một người đàn ông trưởng thành, bộ dạng này khiến tim Nghê Yên đập mạnh hơn, một cảm giác ái mộ mãnh liệt trào dâng từ đáy lòng.
Anh quyến rũ hơn và nam tính hơn rất nhiều.
“Cô Nghê, hôm nay tôi không muốn tiếp khách, nếu cô đến đây vì công việc thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp phó tổng công ty với cô gặp mặt nhau, mời cô ra ngoài.” Hình Liệt Hàn đan mười ngón tay trước ngực, dùng giọng điệu của một thương nhân nói.
Trái tim của Nghê Yên run lên kịch liệt, cô ta nhìn anh, trong ánh mắt không chỉ có nhớ mong mà còn xen lẫn chút thất vọng, cô ta cắn môi, vẻ mặt như sắp bật khóc.
“Liệt Hàn… đừng vô tình như vậy với em có được không? Anh đã quên hết những gì chúng ta đã từng rồi sao? Anh đã quên những năm tháng hạnh phúc của chúng ta rồi sao? Năm đó, chúng ta… yêu nhau như thế, chúng ta hứa sẽ bên nhau trọn đời, làm bạn đến già.”
Hình Liệt Hàn quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu, lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Bây giờ cô nói lại chuyện cũ, nhưng tôi là người không nhớ đến quá khứ, mọi chuyện trước kia, tôi đều quên hết rồi.”
“Không… sao anh có thể quên được? Đó là những kỉ niệm quý giá nhất của chúng ta.” Nghê Yên đau khổ không kìm được nước mắt.
Hình Liệt Hàn đối diện với ánh mắt đáng thương của cô ta, nhưng trong đầu của anh lại hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng khác, so với vị trí của Đường Tư Vũ trong lòng anh thì Nghê Yên chỉ là quá khứ, loại quá khứ đó anh sẽ không bao giờ có hứng thú nữa.
Ngay cả khi Nghê Yên nói về tất cả mọi thứ sáu năm trước, anh mới phát hiện ra rằng những điều đó không còn quan trọng trong lòng nữa, thậm chí đã rơi vào quên lãng từ lâu rồi.
“Đừng lãng phí thời gian của cô nữa, giữa chúng ta không bao giờ còn có thể.” Nói xong, Hình Liệt Hàn ấn nút nội tuyến, ra lệnh cho Hàn Dương: “Vào tiễn khách.”
Ngay sau đó Hàn Dương gõ cửa bước vào, nói với Nghê Yên đang lau nước mắt: “Cô Nghê, mời ra ngoài!”
Nghê Yên ngước đôi mắt ngắn lệ đáng yêu nhìn Hình Liệt Hàn, cố gắng gây ấn tượng với người đàn ông này bằng vẻ ngoài bi thương, nhưng Hình Liệt Hàn đang lật tài liệu, không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Lúc này, trong lòng Nghê Yên thực sự đã có một nỗi tuyệt vọng xen lẫn kinh ngạc.