Chương : Chất Vấn Sự Thật
Trong lòng Đường Y Y hiện lên một tia oán hận, cô lạnh lùng nói: “Không phải, không liên quan đến cô ta, em hận cô ta.”
Mộ Phi khế nhíu mày: “Cô không có tư cách ghét bỏ cô ấy, cô ấy cũng không có chỗ nào có lỗi với cô, vẫn luôn là cô và mẹ mình tự làm tự chịu.”
Theo tính khí lúc trước của Đường Y Y, lúc này nhất định cô sẽ tức điên lên, nhưng giờ, cô lại cười tự giễu: “Đúng vậy, mọi người đều nói như vậy, bây giờ Đường Tư Vũ hẳn là rất đắc ý, cuối cùng cô ta cũng kéo đồ mẹ em rồi, nhưng cô ta dựa vào cái gì? Không phải là dựa vào người đàn ông khác sao?”
Nói xong, Đường Y Y nhìn về phía Mộ Phi: “Anh và Hình Liệt Hàn là kẻ thù trong giới kinh doanh?”
“Trong giới kinh doanh, không phải đối tác thì chính là kẻ thù.” Mộ Phi nhàn nhạt trả lời.
Đường Y Y không nhịn được, giãm lên chỗ đau của anh nói: “Nhưng tập đoàn Mộ thị vẫn luôn xếp dưới tập đoàn Hình thị về mọi mặt.”
Sắc mặt Mộ Phi hơi thay đổi, anh thực sự không thích người khác so sánh như vậy, bởi vì anh không có thiện cảm với Hình Liệt Hàn.
Đường Y Y quan sát sắc mặt của Mộ Phi, lập tức biết điều im lặng, không muốn bị anh đuổi ra khỏi xe.
Đến phòng làm việc của Mộ Phi, sau khi trợ lý đóng cửa lại, Mộ Phi nhìn sang Đường Y Y: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết, cô muốn làm giao dịch gì với tôi!”
“Trong tay em đang có một bằng chứng có thể giúp anh mua lại công ty của Hình Nham một cách thành công.”
“Làm sao có thể? Công ty của Hình Nham còn chưa đến mức có thể thu mua được, đến Hình Liệt Hàn còn chưa ra tay.” Mộ Phi cảm thấy điều này thật khó tin.
“Nhưng, điều gì sẽ xảy ra nếu Hình Nham phải đối mặt với một lời tố cáo mạnh mẽ?
Nếu ông ta phải vào tù thì sao?” Gần đây,
Đường Y Y bỗng trở nên thông minh hơn nhiều. Cô suy nghĩ ngày đêm, cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của Tống Diễm, cô đã nghĩ ra một cách để đánh vào công ty Hình Nham.
Mộ Phi ngạc nhiên nhìn cô: “Hình Nham bị ai tố cáo?”
“Em.” Sắc mặt Đường Y Y tái nhợt, cô vẫn không thể chấp nhận những gì Hình Nham đã làm với mình.
“Cô tố cáo? Ông ta đã làm gì cô?” Mộ Phi càng thêm kinh ngạc, Hình Nham không phải là người chồng hiện tại của Khưu Lâm sao? Tại sao Đường Y Y lại hận ông ta như vậy?
Đường Y Y run rẫy lấy điện thoại ra, cô mở đoạn video kia, không nhìn rõ mặt, đưa cho Mộ Phi: “Cái này đủ đề bắt ông ta ngồi tù rồi.”
Trong video là cảnh Đường Y Y bị làm nhục, Mộ Phi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy cảnh này, anh đã nhìn rõ, trong video, Đường Y Y vùng vẫy trong tuyệt vọng trước hành vi cầm thú của Hình Nham.
Anh tắt điện thoại, sắc mặt cứng lại nhìn Đường Y Y, anh cũng hiểu được nguyên nhân khiến cô đột nhiên gầy đi, hóa ra là Hình Nham đã làm ra chuyện như vậy với cô.
“Ông ta ly hôn với mẹ cô chưa?”
“Còn chưa, ông ta biết mẹ em có dính án mạng trên tay, đợi mẹ em chết, ông ta sẽ không cần li hôn nữa.” Đường Y Y đã nhìn thấu tất cả rồi.
Mộ Phi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy cô muốn tôi làm thế nào?”
“Bảo vệ em, dùng đoạn video này uy hiếp ông ta, để ông ta bán công ty cho anh với giá thấp, hoặc để em tống ông ta vào tù.”
Trong mắt Đường Y Y chứa đầy oán hận.
Mộ Phi lăn lộn trong giới kinh doanh, đã gặp đủ thứ chuyện, cho nên đối với lời đề nghị của Đường Y Y, anh cảm thấy không phải không thể, thay vì để Hình Liệt Hàn cuối cùng chiếm được, tốt hơn là để anh củng cố thực lực của công ty, thêm nữa, dự án gần đây nhất thành công, cũng giúp anh có đủ tiền để mua lại công ty của Hình Nham.
“Y Y… Tôi không biết nên an ủi cô thế nào.” Mộ Phi thở dài nói.
“Không cần an ủi em, mua công ty của tên khốn kiếp này, rồi em lại tống ông ta vào nhà giam, anh bắt ông ta bị giam cả đời, không bao giờ được thả ra, để ông ta trong tù sống không bằng chết.” Đường Y Y chỉ một lòng tính cách trả thù.
“Được, tôi hứa với cô, chỉ cần ông ta vào tù, thì sẽ không thể ra ngoài.” Mộ Phi đồng ý với thỏa thuận này.
“Cho em một chỗ ở, em sợ Hình Nham †ìm ra em.”
“Tôi sẽ sắp xếp.” Lúc này, Mộ Phi chỉ có cảm giác đồng tình với Đường Y Y.
Vụ án giết người của Khưu Lâm đang được tiếp nhận điều tra. Lời thú tội của Lưu Thắng khiến án mạng Lý Đức chết trong tay Khưu Lâm được xác thực. Tuy nhiên, cảnh sát đang dựa theo đầu mối này đề điều tra cái chết của Đường Hùng.
Đương nhiên, họ cũng đưa Khưu Lâm đi thầm vấn, nhưng Khưu Lâm một mực cho rằng cái chết của Đường Hùng không liên quan gì đến bà, lúc này bà đã không còn hy vọng gì nữa, bà chỉ hận, hận cảnh sát, hận cả thế giới, hận tất cả mọi người.
Bà không nói, thậm chí, vẻ mặt còn có chút điên cuồng, Đường Y Y đến thăm bà mấy lần, cũng không kể việc với Hình Nham, bởi vì nói ra, Khưu Lâm thật sự sẽ phát điên.
Cô con gái mà bà bảo vệ cả đời, lại bị Hình Nham đối xử như thế, bà sẽ sống không bằng chết, sẽ hối hận không thể quay lại như lúc đầu, ít nhất Đường Hùng sẽ yêu thương con gái bà.
Hình Liệt Hàn biết anh không ngăn được Đường Tư Vũ. Mưa mùa đông kéo dài vô tận, cậu nhóc cùng Hình Nhất Nặc ở trong biệt thự vui chơi, đã có một gian phòng đồ chơi đủ để hai cô cháu vui đùa ồn ào. Vợ chồng Hình Chính Đình cũng luôn chăm sóc cậu nhóc chu đáo, để Đường Tư Vũ yên tâm làm việc.
Hôm nay, Đường Tư Vũ nộp giấy tờ về chuyện muốn gặp Khưu Lâm cho cảnh sát, cảnh sát đã chấp thuận, thời gian ấn định từ đến giờ chiều, cho cô một tiếng gặp mặt.
Người đưa cô ởi chính là Hình Liệt Hàn, anh muốn ngăn cô lại nhưng Đường Tư Vũ nhất quyết đi.
Đây là điều mà một đứa con gái tận mắt chứng kiến ánh mắt căm hận những giây phút cuối của cha cần làm, nếu không làm rõ nguyên nhân, cả đời cô sẽ không bao giờ quên được gương mặt đầy căm phẫn của cha mình trước lúc lâm chung.
Bên ngoài cửa kính xe, cần gạt nước gạt qua lại vừa nhanh, vừa mạnh, như thể muốn rớt xuống.
Khi xe chạy đến bãi đậu xe của sở cảnh sát, trời mưa quá lớn, Hình Liệt Hàn cầm ô bước xuống xe trước, lúc mở cửa xe, anh nhanh chóng ôm Đường tư Vũ vào lòng, Đường Tư Vũ cũng ôm chặt eo anh.
Trong màn mưa, hai gương mặt gần trong gang tắc, Đường Tư Vũ cũng thấy rõ sự lo lắng trong mắt anh.
Cô ôm chặt lấy anh, mím môi cười: “Đừng lo, em sẽ không sao.”
“Anh biết mình không thể giữ em được.”
Hình Liệt Hàn bất lực thở dài, nắm chặt lấy vai cô. Một nửa chiếc ô đã nghiêng về phía cô, bảo vệ cô rất tốt, còn bên phía bộ vest đắt tiền của anh đã bị mưa làm ướt gần hết.
Mặc dù chỉ cách đại sảnh vài mét, nhưng hạt mưa quá to, Đường Tư Vũ vừa bước vào liền vội nhìn vai anh, quả nhiên đã ướt đẫm, cô vội lấy giấy trong túi ra thắm nước cho anh.
“Không sao đâu!” Hình Liệt Hàn thu ô lại, đặt nó vào tủ đựng bên cạnh.
Đường Tư Vũ vẫn cần thận cầm khăn giấy, có găng thấm phần bị ướt trên bề mặt bộ vest cho anh, việc này khiến các nữ cảnh sát đứng bên nhìn thấy đều cảm thấy thật ấm áp, nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, một nhân vật như Hình Liệt Hàn cũng không phải là một anh chàng đẹp trai có thể gặp trên đường lớn, nếu có cơ hội, vẫn nên ngắm nhiều hơn một chút.
Tuy nhiên, thiên kim của tập đoàn Đường Thị bên cạnh, ở cùng với anh, nhìn thế nào cũng thầy xứng đôi.