Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

chương 401

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Sự Ghen Tuông Của Hình Nhất Nặc.

Ở hậu trường, Tô Hi đưa bó hoa của mình cho Đường Tư Vũ: “Mình nhất quyết không có ném, chính là muốn chờ đưa cho cậu, truyền lại hạnh phúc, hạnh phúc của mình sẽ dành cho cậu.”

Đường Tư Vũ nhận lấy nó, cảm động và ôm lấy cô: “Hi Hi, cậu nhất định phải hạnh phúc.”

“Sẽ ah! Chúng ta sẽ hạnh phúc thôi.” Tô Hi cười nhẹ ôm chặt lấy cô, hai chị em cứ thế ôm nhau một lúc, Tô Thắm đi tới: “Nhanh thay y phục rồi đi ra ngoài chào hỏi khách khứa đi nào! Cũng ăn chút gì đi nhé.”

“Vâng! Em sẽ đi thay ngay đây.” Ở bên cạnh Tô Hi là nhân viên chuyên môn phục vụ, giúp cô cởi váy cưới, đổi lại một chiếc màu đỏ đi mời rượu mừng, dài như cái đuôi của mỹ nhân ngư, giúp cô có một đường cong hoàn mỹ, dáng người của Tô Hi vô cùng hoàn hảo.

Khi cả ba cùng nhau bước ra, là ánh mắt kinh ngạc của tất cả những người đàn ông trong hội trường, cô dâu xinh đẹp, dàn phù dâu bên cạnh cũng xinh đẹp, đại tiểu thư nhà Tô gia giống cô dâu vài phần kia cũng không chịu thua kém.

Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh thằng bé, Đường Dĩ Hi lập tức nhào vào trong lồng ngực cô, ôm lấy cô: “Mami, hôm nay mẹ rất đẹp, mẹ nuôi cũng rất đẹp.”

“Hôm nay đẹp nhất, đương nhiên là mẹ nuôi của con rồi!” Đường Tư Vũ cười nói, bên cạnh Tưởng Lam lấy cơm cho nó, thằng bé hết nhìn đông lại nhìn tây, không chăm chú ăn cơm, thế mà Tưởng Lam vẫn là kiên nhẫn bón cho từng miếng một.

Lúc này, chỗ trống bên cạnh Hình Nhất Nặc, đột nhiên có người kéo ghế ra, cô ngạc nhiên ngắng đầu lên thây Ôn Lương Diệu ngồi xuống.

“Anh… sao anh lại ngồi ở đây!” Hình Nhất Nặc hỏi anh với vẻ bất mãn.

“Bàn của tôi đã đầy rồi, ngồi ở đây không được sao?” Ôn Lương Diệu cười hỏi.

Tưởng Lam lập tức trừng mắt nhìn Hình Nhất Nặc: “Trẻ con sao mà nói như vậy.”

Nói xong, bà lập tức cười ân cần với Ôn Lương Diệu: “Lương Diệu, ngồi đây.”

“Vâng ạ, bác gái.” Ôn Lương Diệu mỉm cười và gật đầu, nhìn sang bên cạnh là Hình Nhất Nặc đã bị giáo huấn, sắc mặt có chút nóng lên. Hôm nay Ôn Lương Diệu tác phong thành thục hơn so với bình thường, cũng chói mắt cực kỳ.

Hình Liệt Hàn đang ngồi cạnh Đường Tư Vũ, Hình Chính Đình cũng bị gọi đi ngồi cùng bàn Ôn lão gia, bọn họ thế hệ trước có rất nhiều chủ đề, họ cũng thích uống rượu và tán gẫu đấy. Hình Liệt Hàn không thích tham gia vào cuộc vui của những người lớn tuổi, nhưng chưa đầy một lúc, anh vẫn bị Ôn lão gia gọi qua.

Ôn Lương Diệu không uống rượu, Ôn lão gia cũng không kêu anh tới đó, thậm chí còn kêu anh đi mời khách trên bàn nhà Hình gia, lúc này vị trí bên cạnh liền trồng, Annie cười nói: “Đường tiểu thư, chỗ này còn không? Tôi vừa mới đến, chúng tôi có thể ngồi đây được không?”

“Đương nhiên là được rồi! Chị Annie, ngồi đi!” Đường Tư Vũ cười gật đầu, Annie cũng đem theo Từ Dương. Từ Dương cứ như vậy tự nhiên ngồi bên cạnh Ôn Lương Diệu, cô cười tươi chào hỏi Ôn Lương Diệu: “Ôn thiếu gia, xin chào, tôi tên là Từ Dương, là đàn em của chị Tô lDHI”

Ôn Lương Diệu cũng biết cô là một thành viên trong đoàn phủ dâu, vì thế mà rất tự nhiên lễ phép đáp lại: “Xin chào.”

Hình Nhất Nặc cũng nhìn theo, mặc dù Từ Dương đã ra mắt, nhưng vì là nữ phụ của bộ phim truyền hình, cô lập tức tới thăm dò: “Chị Từ, em đã xem qua phim của chị rồi, chị diễn rất tốt đáy ạ.”

Từ Dương đương nhiên cũng biết, một bàn này đều là người của Hình gia, cô cong môi cười: “Cảm ơn tình cảm của em Hình.”

Hình Nhất Nặc nhìn cô với đo mắt to tròn, cô rất thích các nữ minh tỉnh, có lẽ vì thế mà cô ấy luôn muốn diễn xuất, nhưng lại không có cơ hội đó.

“Ôn thiếu gia, nghe nói anh thường biên tập kịch bản, cũng là một người tài hoa.

Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh.” Trong ánh mắt Từ Dương hiện lên sự ngưỡng mộ đối với Ôn Lương Diệu.

Hình Nhất Nặc chớp mắt, sau đó mỉm cười với Ôn Lương Diệu: “Anh ấy hiện tại không viết kịch bản nữa rồi, anh ấy đang làm thầy giáo ở trường chúng em, dạy toán học cho em.”

Từ Dương vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Ôn nhị thiếu gia dạy học trong trường, lại kiêm chức gia sư sao?

Ôn Lương Diệu gật đầu: “Trước mắt không còn viết kịch bản nữa, ở trường kiêm chức dạy học.”

Từ Dương tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng cô tin rằng Ôn Lương Diệu dù chỉ là một giáo viên, về sau vẫn có tương lai đầy hứa hẹn, cộng thêm công ty giải trí tập đoàn Thiên Mục của nhà anh, về sau anh nhất định sẽ tỏa sáng.

“Ôn thiếu gia, tôi có thể xin số điện thoại của anh được không? Về sau tôi có thể thỉnh giáo anh về vấn đề kịch bản.” Từ Dương trong lòng biết mình nhát định phải nắm lấy cơ hội này, đã có số điện thoại liên lạc, rất nhiều chuyện có thể xảy ra.

Hình Nhất Nặc còn nhỏ nhưng cô không có ngốc, cô trực tiếp nhận ra Từ Dương rất thích Ôn Lương Diệu, muốn tiếp cận anh, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng, còn ghic Ôn Lương Diệu từ chối cho số điện thoại.

Hình Nhất Nặc liếc nhìn Ôn Lương Diệu, phát hiện anh cũng đang nhíu mày, giống như đang suy tư, Hình Nhất Nặc lập tức cười rộ lên: “Chị ơi, em biết số điện thoại của anh ấy, em sẽ cho chị biết sau, chị nhớ chút nữa nhé!”

“Thật sao? Vậy tốt quá rôi.” Từ Dương cũng sợ Ôn Lương Diệu từ chối, có mà mất mặt nhiều biết bao. Nếu như Hình Nhất Nặc nguyện ý nói ra, mà Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cũng không từ chối, chẳng phải mặc định về sau cô có thể nhờ vả đến anh sao?

Ôn Lương Diệu nhìn chằm chằm vào Hình Nhất Nặc, chỉ thấy Hình Nhất miệng nói nhỏ, báo ra mười một con số, nhưng mà cô khéo léo nói sai số ở giữa, nói xong thì Từ Dương nghiêm túc cất điện thoại Vào trong.

Vào lúc này, chỉ có Ôn Lương Diệu là người biết dãy số kia là sai, nhưng người báo số sai đó Hình Nhất Nặc giả vờ không biết chuyện gì, vẫn cứ tiếp tục nhìn Từ Dương nhớ nó, cô mỉm cười: “Chị, nhớ bảo vệ tốt nhé!”

“Bảo vệ tốt rồi.” Từ Dương rất cảm kích Hình Nhất Nặc vì đã nhiệt tình và làm giảm sự bối rồi của cô.

Ôn Lương Diệu cũng im lặng không lên tiếng, chỉ là trong mắt anh hiện lên một nụ cười khó hiểu, không ngờ rằng Hình Nhất Nặc lại ranh ma như vậy.

Cả Đường Tư Vũ và Tưởng Lam đều đang chăm soc thằng bé, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hình Liệt Hàn,phát hiện ra rằng dù có nhập vào bậc cha chú, anh vẫn điềm tĩnh và lịch lãm, toàn diện mọi mặt, người đàn ông như vậy luôn khiến cho tâm tư người ta cảm giác khó giải thích.

Cô chỉ hy vọng Hình Liệt Hàn sẽ uống ít rượu.

Một lúc sau, hai người lớn tuổi của Ôn gia đi cùng Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đến nâng chén chúc mừng tại một bàn. Khi Tô Hi đi đến, Ôn Lệ Thâm bảo em trai đến chảo hỏi cô, khi Ôn Lệ Thâm cùng Tô Hi nâng chén, giọng nói non nớt mà rõ ràng của thằng bé vang lên: “Cha nuôi mẹ nuôi, hai người kết hôn rồi, con chẳng phải rất nhanh có em trai với em gái để chơi cùng sao?”

Câu này ngoại trừ làm cho Tô Hi cảm thấy xấu hồ, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng xoa coa đầu nhỏ của thằng bé, khẳng định: “Đương nhiên, rất nhanh sinh một đứa để cho con chơi cùng nhé.”

Ở bên cạnh, hai vị trưởng lão Ôn gia nghe được câu này, đều vui mừng, hỏi chuyện sinh con cũng không dễ dàng gì, ngược lại có chút bất tiện khi hỏi ra vấn đề đó, bọn họ nghe câu trả lời của con trai mình, có thể không cao hứng sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio