Chương : Ra Nước Ngoài Du Học
Đường Tư Vũ nhận được điện thoại của nhà tù. Khưu Lâm muốn gặp cô, hỏi cô có muốn tới thăm bà ta không?
Điện thoại gọi tới lúc sáng, Đường Tư Vũ liền cự tuyệt ngay. Cô không muốn gặp Khưu Lâm. Cho dù bà ta bây giờ đã rơi vào kết cục thảm nhất nhưng cô căn bản sẽ không đồng tình chút nào.
Buổi chiều, cô thấy vẫn là cuộc gọi này, cô do dự một chút, vẫn bắt máy: “A lô.”
“Tư Vũ, là tôi, Khưu Lâm.” Đầu bên kia, Khưu Lâm vẫn xin được quyền lợi gọi điện cho cô.
Đường Tư Vũ chau mày. Nói thật nghe thấy bà ta gọi cô như vậy, cô thật sự rất không thoải mái.
“Bà vẫn là gọi tôi Đường tiểu thư đi! Tôi nói rồi, tôi sẽ không đi gặp bà.” Giọng nói của cô vô cùng lạnh lẽo.
Khưu Lâm cười khổ một tiếng: “Tôi biết cô sẽ không tới, nên tôi cầu xin trưởng giám sát ngục cho tôi gọi cho cô.”
“Giữa chúng ta không có gì đề nói nữa, tôi cúp máy đây.”
“Đùng cúp, xin cô, Tư Vũ, nghe tôi nói xong được không? Tôi có lỗi với cha cô, có lỗi với cô, tôi vô cùng hối hận. Bây giờ tôi chính là một người có tội.”
“Bà có hồi hận thế nào thì cha tôi cũng sẽ không trở lại được. Con gái bà cũng đã không còn trên đời nữa!” Âm thanh của Đường Tư Vũ hơi kích động.
Khưu Lâm ở đầu bên kia khóc thút thít: “Đúng, cô nói đúng. Đây là báo ứng, tôi đã hại cha cô nên báo ứng lên người con gái tôi. Bây giờ tôi đã sống không bằng chết rồi.
“Bà nếu muốn xin được sự đồng tình của tôi, tôi có thể rất rõ ràng mà nói với bà. Tôi sẽ không tha thứ cho bà. Cả đời này đều không.”
“Tôi không xin cô tha thứ. Tôi là muốn xin cô giúp. Tôi hy vọng ngày nào đó, sau khi tôi chết cô có thể mua cho tôi một miếng đất ở bên cạnh mộ con gái tôi không? Để tôi được bầu bạn với nó, được không?”
Giọng của Khưu Lâm, từ lúc Đường Tư Vũ quen bà ta đến bây giờ, chưa bao giờ thấy bà ta hạ giọng mang theo cầu xin như này.
Đường Tư Vũ nhất thời trầm mặc không trả lời. Khưu Lâm ở bên kia điện thoại nắc nghẹn: “Tôi đã hại Y Y. Nó một mình ở dưới suối vàng chắc chắn rất cô đơn, rất sợ hãi. Tôi thật sự rất muốn bầu bạn với nó. Tư Vũ, cô đồng ý với tôi được không?
Nếu có kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa báo đáp cô.”
“Không cần, nếu thật sự có kiếp sau, tôi hy vọng bà tránh xa tôi chút.” Đường Tư Vũ phản bác.
“Tư Vũ, cô là một cô gái lương thiện, tôi vẫn luôn biết là tôi hẹp hòi, là tôi nhỏ nhen. Tôi rất xấu xa. Xin lỗi, xin lỗi, tôi biết cô nhất định sẽ hạnh phúc cả đời. Tôi xin cô có được không? Xem như cô giúp điều cuối cùng của cuộc đời tôi đi.”
Đường Tư Vũ hít sâu một hơi. Thực ra Khưu Lâm có nói nhiều hơn nữa cũng không làm cô cảm động. Chỉ là bà ta là một người mẹ, vì con của mình mà cầu xin như vậy, tim cô vẫn mềm đi.
“Được, nếu bà thật sự đến ngày hành quyết đó thì tôi sẽ sắp xếp.” Đường Tư Vũ hoàn thành tâm nguyện này của bà ta.
Bên kia điện thoại, giọng của Khưu Lâm khàn đặc giống như một người già. Bà ta khẽ nói một câu: “Cảm ơn cô Tư Vũ. Cô sẽ được báo đáp. Cô có thể đặt trước mộ cho tôi không? Tôi sợ người khác sẽ cướp mắt chỗ bên cạnh con gái tôi.”
Nói xong bên kia có người lên tiếng, có chút lớn tiếng mà giục bà ta: “Hết giờ rồi, mau cúp đi.”
“Vâng, vâng. Cảm ơn… Cảm ơn mọi người.” Giọng cảm kích của Khưu Lâm vang lên, liền cúp máy.
Đường Tư Vũ trầm mặc mà bóp điện thoại, Nhất thời không biết nên nói gì.
Tóm lại, cô không có chút cảm giác sung sướng nào, chỉ cảm thán cuộc đời. Thật sự không được đi sai một bước nếu không thật sự sẽ đi tới bước đường không mãi mãi trở lại được.
Đường Tư Vũ nhớ tới lần trước lúc làm tang lễ cho Đường Y Y, còn lưu lại một số điện thoại. Cô tìm ra rồi gọi qua. Sau khi hỏi thăm một hồi, may mà lúc đầu chọn mộ cho Đường Y Y ở một nơi hẻo lánh.
Cô đặt trước vị trí bên cạnh mộ cô ta.
Cô tính thời gian một chút, cách lúc hành hình Khưu Lâm còn nửa năm, chắc là lúc này Khưu Lâm cũng sống rất đau khổ.
Hình Chính Đình và Tưởng Lam hôm nay đi gặp một người bạn cũ. Ông ấy chính là hiệu trưởng của trường mà Hình Nhất Phàm đang theo học. Ông ấy vô cùng vui mừng mà nói với vợ chồng họ, ông ấy đã giữ lại một suất vào kỳ học sau cho con gái Hình Nhất Nặc của họ.
Hỏi ý họ có muốn gửi con gái mình tới học ở trường của ông ấy không.
Hình Chính Đình và Tưởng Lam nghe xong, trong ánh mắt lộ ra tia vui mừng.
Đây thật sự là cơ hội vô cùng tốt. Có thể vào được trường nổi tiếng cấp thể giời cũng là phúc phận của Hình Nhất Nặc.
“Vô cùng cảm ơn. Chúng tôi vô cùng muốn đưa con gái nhỏ qua đó, vừa hay cùng học với con trai tôi.” Hình Chính Đình bắt tay với ông ấy, đầy vẻ cảm kích.
Đối với cha mẹ mà nói, việc học của con cái luôn là chuyện hàng đầu của họ. Hiếm khi có được một suất dành cho Hình Nhất Nặc, họ vô cùng vui mừng.
Chuyện này cứ như vậy mà vui vẻ quyết định, mà Hình Nhất Nặc đang ở trường vẫn hoàn toàn không biết mình sắp may mắn được chuyền trường.
Do Ôn Lương Diệu vô cùng cố gắng dạy kèm, thành tích học tập của cô đã xem như đạt chuẩn rồi, sắp đối mặt với kỳ thi cuối kỳ. Bọn họ là lớp , vẫn là vô cùng đồng tình với anh chị lớp , nhưng bọn họ cũng không thể lơ là.
Tối đó, Hình Nhất Nặc từ trên xe của tài xế xuống, nhìn thấy cậu nhóc đang đá bóng với cha. Cô liền đặt cặp xuống mà cùng chơi. Hình Chính Đình bảo cô chơi cùng cậu nhóc. Ông đứng xem bên cạnh.
Cậu nhóc đôi chân ngắn đá rất ra dáng khiến người yêu bóng đá là ông không kìm được mà thầm nghĩ. Nếu cháu trai sau này đi đá bóng cũng không tệ, dáng vẻ đó rất có thần thái.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn từ sân đi vào. Họ đi bộ tới, ánh nắng hoàng hôn chiếu lên người họ, bước chân chậm rãi, tràn ngập yêu thương.
Trên bàn ăn bữa tối.
Chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô: “Cái gì?
Con phải đi du học?”
Người nói chính là Hình Nhất Nặc. Cô trừn lớn hai mắt, nhìn không ra là vui mừng hay là kinh sợ. Nếu lại nhìn kỹ thì nhất định là kinh sợ, hoàn toàn không vui mừng.
“Đúng vậy, chúng ta đã giành một suất cho con rồi, chính là trường của anh con.”
“Con… Con có thể từ chối không? Cha, mẹ, con có thể không đi không?” Hình Nhất Nặc nhăn mày.
“Cha đã đồng ý rồi, với thành tích của con, ở chỗ nãy cũng chỉ có thể thi vào một đại học hạng hai, chỉ bằng ra nước ngoài học chuyên sâu.” Hình Chính Đình uy nghiêm mà nói.
“Cha, nhưng con căn bản không muốn ra nước ngoài mà! Con muốn ở trong nước.”
Trong đầu cô liền hiện lên bóng dáng của Ôn Lương Diệu, nghĩ tới rời xa anh, cảm giác đó quá… quá khó chịu.
“Không đi cũng phải đi. Chuyện này cha và mẹ con đã quyết định rồi. Đến lúc đó cha và mẹ con cũng sẽ cùng ra nước ngoài.”
“Vậy anh và chị dâu thì sao? Còn có Tiểu Hi nữa?” Hình Nhất Nặc vội hỏi.