Chương : Cô Đồng Ý
Nghe thấy Tô Thắm nói, Trình Tuyết Lam thở dài một hơi: “Cô là một người hiểu chuyện, điểm này, tôi rất yên tâm, tôi đối với con trai ta cũng có lòng tin, nếu như nó là một đứa dễ bị nữ sắc mê hoặc, thì cũng sẽ không có những thành quả như bây giờ.”
Tô Thắm từ trong lời nói của vị phu nhân này, biết được bà rất hiểu rõ con trai của bà, mang theo sự tự tin và kiêu ngạo.
Cũng đúng, có một người con như Hiên Viên Thần thế kia, bà rất đáng để tự hào.
Trình Tuyết Lam nhìn cô rồi chỉ chén trà trên bàn: “Tô tiểu thư uống trà đi!”
Tô Thắm cũng có chút khát, cô cầm chén trà lên, uống một ngụm, rồi đặt xuống.
Trình Tuyết Làm nhìn cô uống trà xong, mới tiếp tục nói: “Tô tiểu thư, tôi tìm tới cô, là hy vọng cô có thể rời xa con trai của tôi, dù giữa hai người đang có tình yêu, cũng mong cô có thể rời khỏi nó, có được không?”
Đôi mắt thanh tịnh của Tô Thắm, giờ phút này hiện lên sự chua xót, cô mấp máy môi, rồi gật nhẹ đầu.
Không có nguyên nhân, cô phải làm như vậy, bởi vì người kia là tổng thống, cô ở bên anh thì có thể giúp gì cho anh đây.
“Cô nhất định sẽ nghĩ, vì sao tôi lại bảo cô rời xa con trai tôi, làm mẹ của nó, tôi cũng hy vọng nó có thể tìm thấy được người con gái mà nó thích, nhưng nó đang đứng ở vị trí kia, tôi càng hy vọng nó có thể tìm được một cuộc hôn nhân có lợi cho tương lai hơn.”
Tô Thắm nghĩ đến cháu gái của vị Tướng quân lần đó, gia tộc của nhà cô gái kia khẳng định sẽ giúp đỡ được anh.
“Cô rất tốt, nếu như nó không là tổng thống, cô với nó ở bên nhau, tôi nhất định không phản đối, nhưng, nó đã là tổng thống, cũng không thể vô tri vô năng, giới chính trị phức tạp, quyền lực của hoàng tộc ngày càng bị suy yếu từ thế hệ này sang thế hệ khác, thậm chí sẽ bị lật đổ hoặc thủ tiêu, chúng tôi chỉ có thể có gắng ổn định giữ vững nó từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chỉ có những thành tích chính trị cực kì nỗi bật thì quyền lợi hoàng gia mới có thể trụ vững.” Nói xong, Trình Tuyết Lam thở dài một hơi: “Tôi không biết cô có thể hiểu được điều này không, tôi hy vọng cô có thể hiểu được.”
Tô Thám nhìn bà, nghiêm túc gật đầu: “Phu nhân, tôi hiểu.”
“Cô thật sự đã hiểu?” Trình Tuyết Lam vui mùng nhìn cô.
“Tôi biết nên làm như thế nào.” Tô Thắm đương nhiên hiểu, thậm chí cô còn xuất hiện cảm giác sợ hãi, sợ vị trí của Hiên Viên Thần bị lung lay, sợ anh sẽ gặp biến cố.
Anh là một người đàn ông ưu tú, xuất sắc.
Anh nên đứng mãi ở vị trí cao kia, gây dựng đại nghiệp.
Nếu như cô chủ động rời khỏi anh, có thể giúp anh phát triển sự nghiệp, cô cũng không oán không giận.
“Cô gái, tôi nên làm gì để tạ lỗi với cô đây?” Trình Tuyết Lam đột nhiên đau lòng nói.
Tô Thấm lắc đầu cười một tiếng: “Phu nhân, không cần đâu, tôi sẽ làm theo như hy vọng của ngài.”
Trình Tuyết Lam gật gật đâu, lúc này, có một cô hầu gái tới để châm thêm trà cho cô, Tô Thám liền ngắng đầu lên nói: “Không cần thêm nữa, tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước.”
Trình Tuyết Lam đứng dậy: “Được, tôi tiễn cô.
“Phu nhân không cần tiễn, bên ngoài trời lạnh, ngài cần thận kẻo bị lạnh.” Tô Thắm đứng dậy, hướng bà cúi đầu chào, quay người đi ra phía cửa.
Cô vừa quay đi, cảm giác nước mắt muốn trào ra, một lúc sau, cô không còn thấy rõ đường đi nữa.
Nhanh chóng đưa tay lên, gạt nước mắt, hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.
Lái xe đang chờ cô ở ngoài, thấy cô bước ra, nhanh chóng mở cửa, Tô Thắm nở nụ cười rồi ngồi vào.
Ngồi ở ghế sau, Tô Thắm dựa vào cửa sổ xe, vòng tay ôm lấy người, giống như rất lạnh.
Người lái xe rất ân cần tăng nhiệt độ xe lên, nhưng anh ta không biết không phải cô lạnh vì không khí ngoài trời, mà là nó đến từ trái tim.
Tô Thắm không oán cũng không trách, nội tâm cô thậm chí còn rất bình tĩnh, đối với quan hệ này, kết cục như vậy là tốt nhát.
Hiên Viên Thần để cô nghỉ phép thêm, có nghĩa là, việc xem mắt này đối với anh rất quan trọng, anh phải thận trọng xử lý.
Đúng, anh không phải là người cái gì cũng có thể làm, anh vẫn có điều cố ky, cũng có những việc anh phải sợ, anh cũng có nhược điểm.
Tô Thám không biết mình về như thế nào, về đến nhà, liền trực tiếp vào phòng, đóng cửa, đem cả người chôn trên giường.
Dán mặt vào chiếc chăn mềm mại, nước mắt của cô từng hạt từng hạt thấm ướt lên chăn, đã từ rất lâu rồi cô không khóc nữa, cô đã quên mình phải khóc như thế nào.
Buổi tối cô xuống lầu ăn cơm, cô giống như không có chuyện gì, nói chuyện với ba mẹ về việc sau khi nghỉ hưu nên đi đâu, Tô Thắm đề nghị ba mẹ ra nước ngoài đi chơi, hoặc có thể đi ngắm cảnh núi non sông nước của tổ quốc.
Về điểm này, Tô Bách Ngôn cực kỳ đồng ý, Tô Thắm nghe ba mẹ bàn chuyện thời gian, liền có chút mất hồn mắt vía.
“Tiểu Thắm, con nghĩ gì vậy?”
“Ha, mẹ, sao thế?” Tô Thám ngẩng đầu hỏi mẹ.
“Mẹ với ba con vừa mới nói chuyện, lúc nào con mới mang vị kia về nhà cho ba mẹ xem Hôn sự không thành, chúng ta chơi cũng không có vui.” Lý Thiến nói.
Tô Thắm ngơ ngác nhìn ba mẹ, sau đó mím môi cười: “Mẹ, con đã có bạn trai đâu!”
“Vị lần trước tặng hoa, tặng dây chuyền là người nào?”
“Anh… anh ấy là một người đồng nghiệp của con mà thôi.” Tô Thắm giải thích.
Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt không khỏi lộ lên vẻ thất vọng.
“Như vậy nói, vài buổi xem mắt mà mẹ sắp xếp, còn có cơ hội gặp ư?” Lý Thiến nhìn cô chằm chằm.
Tô Thắm suy nghĩ, mím môi cười: “Được ạ! Gặp thì gặp thôi ạ!”
“Được, mấy ngày này vừa hay con còn ở nhà, mẹ liên hệ cho con, đều là những chàng trai không tôi.” Lý Thiến không khỏi cảm thấy vui mừng.
Tâm tư Tô Thắm hiện giờ không đặt tại đây, chỉ là không muốn lần này đến lần khác đả kích ba mẹ, có lẽ, cô nên thuận theo ba mẹ, xem qua mấy đối tượng này để làm ba mẹ vui vẻ.
“Mẹ, con ăn no rồi, con lên phòng trước.”
“Được! Ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá.”
“Con biết rồi.” Tô Thắm nói xong, bước nhanh về phía cầu thang.
Dưới lầu, cô nghe thấy mẹ đang cùng ba nói chuyện về mấy đối tượng gặp mặt kia.
Tô Thấm thở dài một hơi, cô về đến phòng, đi tới ghế sofa nhỏ trước cửa sổ, nhìn khung cảnh đường phố lạnh lẽo ngoài cửa sổ, mọi thứ đang khô héo, rất dễ sinh cho người ta cảm giác tiêu cực.
Tô Thắm nhắm mắt lại, trong tâm trí cô là khuôn mặt hoàn mỹ đó của Hiên Viên Thần, anh cười, anh bá đạo, mệnh lệnh của anh, nhắm mắt lại cô mới phát hiện, mỗi câu nói, mỗi hành động anh làm, bỗng chốc đều hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Cô không quên được ngày đầu gặp anh, anh yếu ớt nằm trên giường, trên ngực còn quấn băng gạc, cô cũng không quên được, cảm giác lúc ở nước ngoài, anh ôm eo cô, xoay vòng ở sân nhảy.
Cô nhắm mắt lại, không ngờ từ khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Chưa kịp nói lời đồng ý với anh, cô buộc phải buông xuống mối quan hệ này.
Tô Thắm để mặc cho nước mắt chảy xuống, cô không lau, mở ra nhìn thế giới mờ ảo, trong lòng cô sinh ra cảm giác đau lòng, so với lần bị bỏ rơi trước, càng đau hơn.