Chương : Áp Lực Trên Người Anh
Ăn cơm xong, Trình Tuyết Lam chuẩn bị đưa cô thăm quan toà nhà tổng thống một chút, bà vốn định cho Hiên Viên Thần đưa cô đi nhưng anh lấy lý do bận bịu cự tuyệt lời đề nghị.
Trình Tuyết Lam đành phải tự mình đưa cô đi, hai người lên lầu thăm quan, Lâm Băng Tuyết đi trên cầu thang tráng lệ này, cô tưởng tượng nếu đây là nơi cô sẽ sống trong tương lai thì thật tuyệt!
Đến lầu hai, ở đây cũng trưng bày rất nhiều bức tranh nỗi tiếng, có giá trị rất đáng trân trọng, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh cho đến khi đến căn phòng cuối cùng trên tầng ba.
“Đây là phòng ngủ chính, chúng ta vào xem.” Trình Tuyêt Lam đã lâu không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của con trai mình, lúc này, bà cũng không khỏi băn khoăn sinh hoạt của con trai như thế nào.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Băng Nguyệt khẽ đỏ lên, nhưng cô cũng tò mò phòng ngủ của anh thế nào. Trình Tuyết Lam rất tự nhiên đẩy cửa bước vào. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng, toát lên vẻ nam tính và khí thế bức người.
Lâm Băng Nguyệt rảo bước tiến vào, nhịp tim tăng nhanh, cô nhìn chiếc áo gió màu đen treo bên cạnh, khẽ đưa tay vuốt ve, tưởng tượng hình ảnh Hiên Viên Thần đẹp trai mặc chiếc áo này, cô lại nhìn thấy chiếc giường đôi màu xám.
Trong đâu cô lập tức tưởng tượng đên một cảnh, khóe miệng cô cong lên ý cười, cảnh tượng cảnh Hiên Viên Thần nằm trên giường còn cô thì dựa vào anh.
Trình Tuyết Lam bước vào nhìn một hồi, biết con trai bà vẫn giữ nếp sống quân đội năm xưa, bà ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Băng Nguyệt cũng tiến vào, bà nở một nụ cười: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem.”
Lâm Băng Nguyệt nhìn thấy lọ thuốc nhỏ mắt màu đỏ trước giường của Hiên Viên Thần, cô không khỏi càng thêm xót xa, nhất định là do anh làm việc quá lâu nên đau mắt, vì vậy mới chuẩn bị sẵn thuốc.
Đương nhiên, cô không biết lọ thuốc nhỏ mắt này là của Tô Thắm, Hiên Viên Thân chủ động lấy từ phòng của cô.
Lâm Băng Nguyệt đi ra, cô đột nhiên nhìn thấy một cánh cửa bên cạnh phòng ngủ chính, cô ngạc nhiên không biết đây là nơi ở của ai. Cô mở cánh cửa nhìn thoáng qua, nơi này được sắp xếp rất ngăn nắp.
“Đây là phòng dành cho khách, trước đây là nơi ở của Tiểu Thần chắc bây giờ không có người ở.” Trình Tuyết Lam nói với Lâm Băng Nguyệt xong không khỏi mỉm cười rồi đóng cửa lại.
Một hồi lâu, Trình Tuyết Lam đưa Lâm Băng Nguyệt xuống lầu, đã gần bốn giờ. Bà nói với cô: “Băng Nguyệt, dì sẽ để tài xế đưa cháu về trước. Tôi nay dì còn phải nói ..
chuyện với con trai dì. Hẹn cháu lần sau”
“Vâng, dì Lam.” Lâm Băng Nguyệt gật đầu, cô cũng biết chuyện bà nói là chuyện liên quan đến cô. Lâm Băng Nguyệt khoác tay Trình Tuyết Lam rất mong chờ nói: “Cháu thực sự rất thích anh Hiên Viên. Dì có thể nói tốt cho cháu trước mặt anh ấy được không? “
Trình Tuyết Lam vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Đừng lol Cứ giao chuyện này cho dì.”
“Vâng!” Lâm Băng Nguyệt vui vẻ gật đầu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cháu đến chào anh Hiên Viên một tiếng.”
Đi đi cháu.” Trình Tuyết Lam đáp, bà ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi.
Lâm Băng Nguyệt đi theo hành lang đến tận cửa phòng làm việc, cô vươn tay giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần truyền ra: “Mời vào.”
Lâm Băng Nguyệt nhàng mở cửa, mỉm cười đi vào, ngọt ngào cười với người đàn ông trước bàn làm việc: “Anh Hiên Viên, em tới chào tạm biệt, em phải về rồi.”
Hiên Viên Thần ngẩng đầu từ trong chồng tài liệu mỉm cười và gật đầu đáp lại: “Được rồi, trên đường đi cần thận.”
Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Ừm Đừng bận rộn quá, chú ý nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Hiên Viên Thần khách khí trả lời.
Trái tim Lâm Băng Nguyệt trùng xuống, lịch sự của Hiên Viên Thần đối với cô mà nói chính là sự cự tuyệt, cô cắn môi, xoay người chịu đựng sự thất vọng.
Tiễn Lâm Băng Nguyệt xong Trình Tuyết Lam uống trà ở đại sảnh một lúc, rồi đi đến văn phòng của Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần cũng xong việc, nhìn mẹ đi vào, anh không dám lơ là.
“Mẹ”
Trình Tuyết Lam ngồi đối diện anh, ngước nhìn anh và nghiêm túc hỏi: “Con thấy Băng Nguyệt thế nào.”
“Cô ây là một cô gái không tệ.”
“ỪÙ! Con nghĩ cô ấy cũng tốt, vậy, con có muốn kết giao với cô ấy không?”
Hiên Viên Thần khế nhíu mày: “Cô ấy rất xuất sắc về mọi mặt, nhưng con không có cảm xúc với cô ấy.”
“Con đang cự tuyệt sao? Con đã ba mươi hai, nêu còn không kết hôn, người dân cả nước sẽ phải lo lắng thay con. Huyết mạch hoàng thất còn đang đợi con tiếp tục, con còn định chờ đến khi nào?” Trình Tuyết Lam tức giận nói.
Hiên Viên Thần nhìn mẹ, sự kiên định trong mắt không chút dao động: “Mẹ, mẹ tin con, chỉ cần con tìm được cô gái mình thích, con sẽ kết hôn ngay.
Trình Tuyết Lam bị sốc, lời này của người con trai bà có phải ngụ ý rằng anh thích Tô Thấm, đồng thời, quyết định dự định cưới cô phải không?
“Hừ! Băng Nguyệt là một cô gái tốt, lại môn đăng hộ đối với gia tộc chúng ta. Mặc dù không tham gia vào các vấn đề chính trị nhưng mẹ biết rất rõ chuyện con cần một gia tộc như vậy chèo chống cho con.”
“Mẹ, con không muốn cuộc hôn nhân của mình trở thành vật hy sinh của chính trị.”
Hiên Viên Thần phản bác.
Trình Tuyết Lam tức đến mức ngực phập phòng: “Mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho con.
“Tương lai của con, con biết nên đi lại thế nào, mẹ không cân phải bận tâm.” Hiên Viên Thần an ủi, không muốn làm mẹ phiền lòng.
“Đó hẳn là một con đường khó đi. Bây giờ con đường tắt đã ở ngay trước mắt. Chỉ cần con kết hôn với Băng Nguyệt, thì toàn bộ gia tộc Lâm gia sẽ có liên hệ mật thiết với hoàng gia. Còn điều gì dễ dàng hơn thế nữa sao? Lại nói, đất nước đang thảo luận vân đề thăng chức phó tổng thống, sẽ phân bổ quyền lực của con.” Trình Tuyết Lam vẻ mặt đau khổ, bà ấy cũng chỉ là một người mẹ rất lo lắng cho con trai mình.
Hiên Viên Thần nở nụ cười: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng về những điều này. Mẹ nên tận hưởng cuộc sống tuổi xế chiều di tốt hơn.
“Con là con ruột của mẹ, không phải nhặt ngoài đường, mẹ có thể không quan tâm sao?” Trình Tuyết Lam nói.
Hiên Viên Thần đứng dậy, đi đến bên cạnh mẹ, ôm lấy bà: “Được rồi mẹ, chuyện không nghiêm trọng như mẹ nghĩ.”
Giờ phút này Trình Tuyết Lam thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của con trai mình, có lẽ bà nghĩ hơi tiêu cực nhưng mà xu thế của mọi chuyện chính là như vậy, lo trước cũng là điều tất yếu.
Bà biết lúc này không có cách nào thuyết phục được con trai của mình, bởi vì anh là người kiên quyết khó lay chuyển, nếu anh đã yêu Tô Thắm thì sẽ không để găng Nguyệt vào mắt.
Trừ phi, Tô Thắm thực sự không còn chỗ đứng trong lòng anh, anh mới có thể nghĩ đến chuyện khác.