Chương : Ôn Lương Diệu Xảy Ra Chuyện
“Đúng vậy! Người nhà Hình gia từ giờ sẽ ở trong nước, về sau tới lui cũng thuận tiện.” Bà Ôn cũng rất vui, bà cùng Tưởng Lam là chị em tốt bao năm, có thể tụ hội cùng nhau cũng là chuyện vô cùng vui vẻ.
Ba người nói chuyện, lại không biết nhóc kia đã ghé vào trên mặt bàn ngủ mắt.
Trẻ con thật đúng là ở đâu cũng có thể ngủ được. Tô Hi không khỏi che miệng cười, bà Ôn một bên gọi nhẹ tên của nhóc, một bên đem nhóc ôm lên, dỗ bé tiếp tục ngủ say.
“Mẹ, con cùng Lệ Thâm ra ngoài mua cho Mặc Mặc mấy bộ quần áo mùa thu.”
“Được, đi đi! Để mẹ trông thằng bé, đại khái là nó mệt lắm rồi, có thể ngủ mấy giờ đó!”
Ôn Lệ Thâm và Tô Hi ra ngoài, liền đi đến một trung tâm thương mại gần nhà, làm một người mẹ, việc mua quần áo cho con cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Tô Hi ở một bên lựa chọn, Ôn Lệ Thâm liền ở ngay bên cạnh trả tiền. Tô Hi cần thận tỉ mï chọn quần áo cho con trai, Ôn Lệ Thâm cũng cùng trao đổi ý kiến.
Bên cạnh cũng có vài người phụ đang chọn quần áo, nhìn thấy đôi vợ chồng này đều không khỏi hâm mộ.
Trong toà nhà tổng thống.
Chăm sóc con trai khiến Tô Thắm ngủ trưa một giác. Cô giao đứa nhỏ cho bảo mẫu, để bản thân ngủ một chút, bởi vì đứa nhỏ quá dính cô, mỗi ngày buổi tối đều phải là cô ôm mới có thể ngủ, tinh thần phải được nghỉ ngơi cô mới có thể chăm sóc con đến giờ tối.
Chuyện đầu tiên lúc Tô Thắm tỉnh dậy chính là muốn nhìn xem con trai đang ở đâu. Cô vừa xuống lầu iền nhìn thấy bảo mẫu đang dọn dẹp trong đại sảnh, cô kinh ngạc hỏi: “Đứa nhỏ đâu?”
“Phu nhân đừng lo lắng, vừa nãy ngài tổng thống quay về, đứa nhỏ được ngài ấy ôm đến thư phòng rồi.” Bảo mẫu an ủi nói.
Lo lắng của Tô Thắm liền buông xuống, cô cười nói: “Được, tôi đi xem xem.”
Tô Thắm cất bước đi đến cửa thư phòng, cô nhẹ nhàng đầy cửa ra, chỉ thấy trong thư phòng im lặng, Hiên Viên Thần hơi tựa lưng ngồi trên sofa, mà nhóc kia lại đang ngủ trên khuỷu tay của anh, thân hình nhỏ bé đắp một cái chăn mỏng, hình ảnh hai ba con làm trong lòng Tô Thắm trở nên mềm mại. Hiên Viên Thần nghiêng người nhìn con trai, nghe thấy tiếng đẩy cửa, anh ngắng đầu nhìn qua, cùng ánh mắt Tô Thắm chạm nhau, anh thở dài một tiếng, khoác tay bảo cô đi đến.
Tô Thắm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống bên cạnh anh, cằm cô tựa vào vai anh, cùng anh ngắn người nhìn con trai.
Khuôn mặt của đứa nhỏ to bằng nắm tay, bộ dáng đã nẫy nở rõ ràng, càng nhìn lại càng giống ba. Tô Thắm đã nhìn qua hình dáng lúc Hiên Viên Thần mới sinh, quả nhiên rất giống con trai.
Hiên Viên Thần nghiêng người qua, hôn lên tóc cô, lại chạm lên vành tai cùng tóc mai của cô.
Tô Thám nheo mắt, đáy mắt hiện lên ý cười hạnh phúc.
Cô thật sự hi vọng con trai nhanh trưởng thành một chút, nhưng mà lại muốn cùng con vượt qua mỗi ngày, mỗi khắc.
Tô Hi biết được tin tức Đường Tư Vũ mang thai lập tức vì cậu ấy vui vẻ. Như vậy mà nói, bên cạnh bọn họ sắp có thêm một người bạn nhỏ.
Họ đều nghĩ đến việc vài năm nữa sẽ có một nhóm bạn nhỏ xuất hiện xung quanh mình, đến lúc đó sẽ cùng nhau đi du lịch, nhìn lũ trẻ rượt đuổi, nô đùa, đây hẳn là điều hạnh phúc nhất trong đời!
Buổi sáng một tuần sau, Ôn Lệ Thâm vừa rời giường không lâu, điện thoại của anh liền vang lên, anh nhìn thoáng qua, là dãy số xa lạ. Anh vươn tay nhận điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là anh trai của Ôn Lương Diệu không?” Là một giọng nữ gấp rút.
“Là tôi.” Ôn Lệ Thâm lập tức trầm giọng trả lời.
“Ôn tiên sinh, Lương Diệu xảy ra chuyện rồi, anh ấy gặp tuyết lở, chúng tôi đã cứu anh ấy ra, anh ấy… anh ấy đã hôn mê bắt tỉnh ba ngày rồi. “
Giọng nói Ôn Lệ Thâm lập tức khiếp sợ lo lắng: “Nó hiện tại ở đâu?”
“Chúng tôi đã đưa anh ấy ra khỏi vùng băng ở Bắc Cực, đang ở bệnh viện của trạm phòng hộ nước N. Bây giờ đường đã bị chặn bởi tuyết dày, chúng tôi trước mắt không có cách nào để đưa anh ấy ra ngoài. Ôn tiên sinh, anh có thể giúp đỡ không?
Chúng tôi cũng không hy vọng Lương Diệu anh ấy có chuyện gì.
“Được, tôi sẽ đến đó ngay, báo cho tôi biết địa chỉ cụ thể, tôi lập tức nghĩ biện pháp đưa nó ra ngoài chữa trị.” Ôn Lệ Thâm nghe thấy giọng nói của bản thân đang run, bởi vì anh ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng.
Cô gái kia lập tức đem chỗ ở hiện tại của họ, địa chỉ của trạm phòng hộ kia nói ra. Đồng thời nói với anh toàn bộ tuyến đường, chỉ cần anh tìm theo tuyến đường này là có thể tìm thấy họ, tuy nhiên đây là một lộ trình vô cùng xa.
Nhưng mà Ôn Lệ Thâm cơ hồ không hề do dự, chuyện đầu tiên anh làm chính là gọi điện thoại cho cơ trưởng máy bay tư nhân của anh, lập tức để anh ta tìm kiếm một con đường trên không nhanh nhất để đến nước N, anh phải xuất phát ngay.
Sau khi truyền xong mệnh lệnh, Ôn Lệ Thâm trở về phòng, Tô Hi trên giường cũng đã tỉnh, cô nhìn chồng mình sốt ruột bước vào liền lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ôn Lệ Thâm cúi người, thấp giọng nói với cô: “Lương Diệu xảy ra chuyện rồi, anh phải lập tức đến nước N một chuyến. Em ở nhà chăm sóc con chúng ta, đợi anh trở về.”
Đáy mắt Tô Hi hiện rõ lo lắng, cô gật đầu: “Vâng, em biết rồi, anh đi đi! Mang Lương Diệu bình an quay về.”
“Được.” Ôn Lệ Thâm lập tức hôn lên trán cô, giây tiếp theo liền đi vào phòng quần áo, nhanh chóng mang một rương hành lý ra cửa.
Ôn Lệ Thâm đang nghĩ có nên báo cho ba mẹ biết chuyện này không, nhưng lúc anh nhanh chóng chạy đến sân bay, trong lòng đấu tranh, ba mẹ đã lớn tuổi, anh thực sự không muốn kích động họ.
Cuối cùng, thời điểm anh đứng ở cửa sân bay, cùng trợ lý và vệ sĩ lên máy bay, lúc trước khi máy bay cất cánh, anh vẫn cầm lấy điện thoại, gọi cho cha mình một cuộc điện thoại, đem chuyện này nói với họ.
Cũng an ủi họ đừng lo lắng, anh nhất định sẽ mang em trai quay về.
Cha Ôn mẹ Ôn quả nhiên nóng ruột. Bà Ôn nghe tin này thiếu chút nữa ngắt xỉu, đứng không yên.
Người hầu đỡ lấy bà, an ủi bà, ba Ôn thận trọng dặn dò Ôn Lệ Thâm, bất luận như thế nào, nhất định phải đem Ôn Lương Diệu quay về.
Máy bay của Ôn Lệ Thâm cất cánh, bay về hướng của Ôn Lương Diệu.
Ôn gia rơi vào một mảng lo lắng không yên.
Hình gia.
Hình Nhất Nặc làm tốt chuẩn bị, cô ngày mai sẽ đi thử vai cho một vai diễn quan trọng. Điều này đối với cô mà nói là một chuyện vô cùng quan trọng. Vai diễn này có thể làm người khác biết đến cô, cô hy vọng mình sẽ có thể lấy được thành tựu trong sự nghiệp diễn xuất.
Giống như Tô Hi, công thành danh toại, trở thành một nữ diễn viên được mọi người yêu thích. Chạng vạng tối, Đường Tư Vũ cùng con trai luyện đàn piano một lát, cô không thích hợp ngồi quá lâu, liền cầm lấy điện thoại gọi cho Tô Hi, muốn cùng Tô Hi tán gẫu một lát. Đường Tư Vũ đứng ở ban công lầu , đợi Tô Hi nghe máy.
“Alo! Tư Vũ.” Giọng Tô Hi truyền đến, nhưng trong ngữ khí của cô giống như có chút nặng nề, không vui vẻ như bình thường.
“Làm sao vậy?” Đường Tư Vũ lập tức quan tâm hỏi.