Chương : Thăm Anh
Sáng sớm, vẫn giống như thường ngày, ánh mặt trời, làn gió nhẹ, trong không khí còn phảng phất mùi hương của cỏ.
Hình Nhát Nặc từ lúc tỉnh dậy liền cảm thấy có sức sống dồi dào, cô đi đến trước gương, mặc dù hôm qua thức khuya nhưng làn da ở độ tuổi trẻ trung của cô vẫn căng mọng và trắng bóc như trứng gà, trong trắng còn có chút hồng hào.
Cô giữ kiểu tóc xinh đẹp lại thời thượng, vài sợi tóc cuộn bên tai, bao lấy khuôn mặt thanh tú của cô, tỉnh tế lại lộ ra hương vị thiếu nữ, cô chính là người đi trên đường sẽ thu hút % người qua đường phải quay đầu lại nhìn.
“Hình Nhất Nặc, cố lên, hôm nay mày nhất định có thể làm được.” Hình Nhất Nặc nhìn vào gương tự cỗ vũ bản thân mình.
Cô thay một chiếc váy vô cùng thục nữ, đeo thêm một chiếc túi xách nhỏ thời thượng rồi xuống tầng.
Hình Nhất Phàm đã ngồi đợi ở sô pha từ lâu, nhìn thấy em gái đã trang điểm xinh xắn, cậu gật đầu: “Đẹp lắm.”
“Anh hai, chúng ta mau chóng đi thôi!”
“Ăn sáng rồi đi!” Tưởng Lam đứng trong bếp bận rộn, cậu nhóc tay bưng một cái bát, bên trong đựng mì, nhìn thấy cô chú phải ra ngoài lập tức hỏi: “Cô chú đi đâu vậy?”
“Cô chú đi bệnh viện một chút rồi về chơi với con nha.”
Nói xong Hình Nhất Nặc kéo Hình Nhất Phàm ra ngoài, phía ï sau vang lên tiếng trách cứ của Tưởng Lam: “Đều là thần tiên rồi hay sao mà không cần ăn sáng chứ”
Mới bảy giờ sáng, vẫn còn sớm, ngồi trong xe Hình Nhất Nặc lại lội ra một chiếc gương nhỏ, sau đó, chắc do hôm qua thức khuya nên trên trán nổi lên một cái mụn nhỏ.
“Chỗ này của em mọc một cái mụn, làm sao đây?” Hình Nhất Nặc lập tức kêu lên.
Hình Nhất Phàm nhìn khuôn mặt trắng bóc lại mềm mại của cô, ai để ý đến cái mụn tầm thường đó chứ, anh an ủi: “Yên tâm đi!
Không nhìn kỹ sẽ không thấy đâu!”
Hình Nhất Nặc thở phào một hơi, xe của Hình Nhát Phàm chạy thẳng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, không giống như những bệnh viện bình thường chật kín người, bệnh viện này rất an tĩnh, hơn nữa những chị y tá rất kiên nhẫn và nhiệt tình.
Hình Nhất Nặc mua một bó hoa và chút hoa quả, Hình Nhất Phàm giúp cô cầm hai cái túi, còn cô ôm một bó hoa tươi trong tay.
Tim Hình Nhất Nặc đập liên hồi, lúc này, cô cảm thấy tim sắp bay ra ngoài rồi, hôm qua cô bị kích động quá lớn, cộng thêm anh vừa mới tỉnh, cần sự bầu bạn của người nhà.
Cô chỉ đành rời đi, bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy anh, cho dù là anh chỉ còn ký ức năm trước, nhưng anh vẫn là anh, không có gì thay đổi, sự động lòng của cô đối với anh vẫn rất mãnh liệt.
Ặ Đi vào thang máy, ấn nút, Hình Nhất Nặc kích động đến nỗi đầu có chút trống rỗng.
Đến trước cửa phòng bệnh, Hình Nhất Phàm giơ tay gõ cửa, Hình Nhất Nặc vội vàng hít một hơi sâu, chợt nghe thấy tiếng nam nhân bên trong truyền ra: “Vào đi!”
Hình Nhất Phàm đẩy cửa đi vào, ngay sau đó là cô em gái: “Anh Lương Diệu, chúng em tới thăm anh đây.” Hình Nhất Nặc cười cười chào hỏi.
“Thì ra là hai người, vào đi.” Ôn Lương Diệu vui vẻ, ánh mắt anh từ trên người Hình Nhất Phàm, rơi vào trên người con gái đang căng thẳng xấu hổ.
“Nhất Nặc, em sao vậy?” Ôn Lương Diệu đột nhiên gọi cô, giọng nói vẫn ôn nhu như trước.
Hình Nhất Nặc lập tức vui vẻ ngẳng đầu, ánh mắt tràn đầy sự kích động: “Anh… anh nhớ chuyện của chúng ta không?”
Ôn Lương Diệu hơi ngắn ra rồi cười rộ lên: “Chuyện giữa chúng ta anh nghe mẹ anh nói qua rồi, không ngờ anh còn làm thầy giáo của em.”
Ánh mắt Hình Nhất Nặc tối lại, cô vui hơi sớm rồi. Nhưng tiếng gọi Nhất Nặc vừa rồi thực sự rất giống trước đây, ôn nhu lại sủng ái.
Cô rất thích nghe.
Lúc này báo thức đã được cài trước ở điện thoại Hình Nhất Phàm kêu lên, cái này ngay cả Hình Nhất Nặc cũng không phát hiện ra.
Tiếng chuông giống với chuông điện thoại của anh, anh vội nói: “Nhất Nặc, em nói chuyện với anh Lương Diệu trước, anh ra ngoài nghe điện thoại.”
Hình Nhất Nặc lập tức có chút hoảng, nhưng Hình Nhất Phàm đã đi ra ngoài rồi.
“Đây là hoa tặng anh sao?” Ôn Lương Diệu nhìn thấy bó hoa trong tay cô liền hỏi.
Hình Nhất Nặc cổ vũ bản thân, ngồi trước giường của anh, cười nói: “Đúng vậy, em mang đến tặng anh đấy, nhưng mà cần một chiếc bình hoa có nước, như vậy hoa sẽ tươi lâu hơn.”
Nói xong Hình Nhất Nặc mở hộp nhỏ bên cạnh, lấy ra công cụ cắt tỉa trong đó chuẩn bị cắt.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu lóe lên vẻ kinh ngạc, mẹ anh từng nói, ba tháng nay mỗi ngày đều là cô gái này mang hoa tươi đến, hơn nữa âm nhạc trước giường mà anh thích nghe cũng do cô phát.
Chính lúc này, Hình Nhất Nặc cắt hoa liền muốn nghe chút âm nhạc, cô cầm chiếc máy phát nhạc tinh tế ở bên cạnh, ấn nút mở, trong đó chứa toàn những bài nhạc nhẹ nhàng phong phú ý thơ của phương Tây.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cũng bắt giác ôn nhu, anh khẽ mỉm cười, nhìn người con gái bên cạnh, cảm giác rất kỳ diệu.
Trong trí nhớ của anh dừng lại ở những lúc ban đầu gặp cô, đại khái là dáng vẻ cô lúc mười mấy tuổi, cô lúc đó hoạt bát đáng yêu, là niềm vui của Hình gia.
Giờ đây cô đã trở thành một cô gái trưởng thành xinh đẹp rồi.
Hình Nhất Nặc chăm chú làm việc, cùng lúc đó cô cũng cảm thấy ánh mắt của Ôn Lương Diệu nằm trên giường luôn nhìn cô.
Điều này làm con tim cô đập rộn, tay cầm kéo cắt cũng không ỗn nữa rồi.
Lúc này cô đang cắt một nhánh hoa hồng, không cần thận nên bị gai đâm trúng rồi.
“A…” Hình Nhất Nặc lập tức kêu lên, ngón giữa tay trái của cô có chút máu chảy ra.
Cô bị hoa đâm chảy máu, Ôn Lương Diệu lập tức cầm cỗ tay cô nói: “Anh bảo y tá lấy băng cá nhân qua.”
Nói xong anh ấn chuông, ánh mắt đau xót rơi trên ngón tay cô.
Ngón tay nhỏ trắng đọng lại màu đỏ của máu ở bên trong càng làm cho người ta thương xót.
Hình Nhất Nặc hít thở nhẹ nhàng, đến đau cô cũng quên rồi, chỉ còn cảm thấy nhiệt độ của anh đang nắm tay cô, làm cô cảm thấy ngọt ngào, xấu hổ đỏ cả mặt.
Chỉ cần nghĩ đến Ôn Lương Diệu bây giờ là anh của lúc chưa thích cô, liền cảm thấy tất cả với anh đều phải bắt đầu lại từ đầu, cảm giác trái tim rung động lại quay trở về lúc ban đầu.
Nhân viên phục vụ lập tức chạy đến, Ôn Lương Diệu bảo y tá cầm thuốc khử trùng và dán băng cá nhân qua.
Nhân viên lập tức đi lấy, Hình Nhất nặc chỉ là chảy chút máu, vết thương cũng không sâu lắm, y tá muốn xử lý vết thương cô, dù gì cũng là một vết thương nên cầm nước sát khuẩn đến rửa vết thương, lúc này mặt Hình Nhất Nặc có chút khẩn trương, ngay cả ngón tay cũng không dám vươn ra.