Chương : Điện thoại reo liên tục.
Hình Liệt Hàn nhấc điện thoại lên xem
đoạn video kéo dài hơn giây. Tất nhiên
anh nhận ra xe của mình nhưng anh nhớ
không nhằm là hôm nay anh đưa xe cho
người phụ nữ kia đi sửa vậy mà cô ta lái
xe đi linh tinh như thế.
“Chiếc xe đằng trước hình như là xe cậu
mà, chiếc đằng sau tôi cũng thấy quen
lắm, hình như là của Mộ Phi — Tổng giám
đốc Tập đoàn Mộ Thị! Hai nhà Ôn Mộ
trước nay chẳng phải luôn là đối thủ cạnh
tranh trên thương trường hay sao, sao
bây giờ lại thành bạn bè của nhau vậy?”
Ôn Lệ Thâm cũng nghiên cứu tìm hiểu
không ít về xe, mà chủ sở hữu những
chiếc xe đó anh cũng quen biết vài người.
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Lúc này, vẻ mặt Hình Liệt Hàn âm u đến
cực độ, người phụ nữ này lại dùng xe của
anh đi hẹn hò với Mộ Phi? Chết tiệt! Cô ta
có ý gì?
“Sao vậy? Xe của cậu bị mắt trộm ư?” Ôn
Lệ Thâm nhìn biểu cảm khó coi của anh
liền quan tâm hỏi.
Hình Liệt Hàn nghiến răng: “Không bị
trộm. Nhưng bị một người phụ nữ đáng
chết lái đi rồi.”
“Người phụ nữ đáng chết? Cậu có bạn gái
rồi à?”
“Chút nữa kể cho cậu sau.” Hình Liệt Hàn
nén cơn giận xuống, đi vào đại sảnh nhà
hàng.
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Trên hàng ghế lô tao nhã, khuôn mặt luôn
bình tĩnh của Ôn Lệ Thâm cực kì bàng
hoàng trước sự thật mà Hình Liệt Hàn nói
ra, anh không dám tin người nhìn bạn của
mình: “Cậu có con rồi á? Mẹ của đứa bé
này là đại tiểu thư của tập đoàn Đường thị
ư”
Đường thị – một tập đoàn chuyên về luyện
kim, là một trong những tập đoàn có tiếng
trong nước, trong những năm gần đây họ
đã có những động thái thay đổi tích cực,
đã tham gia vào ngành châu báu. Ôn Lệ
Thâm cũng là người trong giới kinh doanh
nên tất nhiên anh cũng quan tâm tới chiều
hướng phát triển của nó.
Có lúc những ông vua kinh doanh như họ
Chương : Điện thoại reo liên tục.
chú ý đến giới kinh doanh chỉ vì để tìm
được một con mồi ngon hơn, giống như
cá lớn nuốt cá bé dưới biển khơi, con nào
mạnh thì sinh tồn.
“Năm năm trước, tôi nhầm cô ta thành gái
gọi. Ai biết rằng năm năm sau cô ta lại
sinh cho tôi một đứa con.”
“Cái chuyện này sao mà có thể xảy ra với
cậu được?” Ôn Lệ Thâm phì cười, chuyện
này thực sự rất buồn cười.
Hình Liệt Hàn không thể phủ nhận rằng
đó quả thực là một tin vui mà ông trời ban
tặng cho anh. Nhưng thời điểm này cô ta
thực sự đang làm anh phát điên.
“Vậy nên, hôm nay cô ta đi xe của cậu
còn cậu đi xe của cô ta.” Nói xong, Ôn Lệ
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Thâm đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nếu
tôi nhớ không nhằm thì hình như năm
năm trước cô ta có quan hệ tình cảm với
Mộ Phi?”
“Cậu không nhớ nhằm đâu. Năm năm
trước họ là một cặp đáng chết.” Hình Liệt
Hàn nghiền răng nghiền lợi hừ lạnh.
Ôn Lệ thâm nhìn biểu cảm ấy của người
bạn thân của mình, cảm thấy vô cùng nực
cười, anh nhếch môi: “Liệt Hàn à, cô
Đường này cũng xinh đẹp lắm đó!”
“Bình thường thôi. Cố nhìn thì cũng
được.” Hình Liệt Hàn không thừa nhận vẻ
đẹp của Đường Tư Vũ.
“Bình thường mà năm năm trước cậu lại
ra tay được vậy hả?” Ôn Lệ Thâm không
Chương : Điện thoại reo liên tục.
tin lời anh nói.
“Đêm của năm trước, tôi chỉ vì giải quyết
nhu cầu cá nhân thôi chứ cũng không
nhìn mặt của cô ta nên cũng không biết cô
ta trông như thế nào? Đến khi tìm con tôi
mới biết cô ta vừa tròn vừa dẹt.”
Ôn Lệ Thâm lại nghĩ ra điều gì đó: “Người
phụ nữ này có phải đã xuất hiện trong
buồi hòa nhạc của Diệp Du không? Cô gái
ngồi đàn piano là cô ấy đúng không?”
“Cậu cũng để ý tới cô ta ư?” Ánh mắt
Hình Liệt Hàn trở nên đầy vẻ thù địch.
Tim Ôn Lệ Thâm lập tức thắt lại, đồng thời
nụ cười trên khóe miệng anh cũng tỏ ra
hài hước: “Cấp dưới của tôi từng đề cập
với tôi rằng kí hợp đồng với cô gái này
Chương : Điện thoại reo liên tục.
đến công ty tôi phát triển sự nghiệp. Dạo
này cũng hơi bận nên tôi cũng chưa có
thời gian suy nghĩ đến chuyện đó.”
Hình Liệt Hàn cũng không hề hay biết
rằng ánh mắt lúc nãy của anh đầy sự thù
địch, thế nhưng thời khắc này anh trực
tiếp từ chối người bạn của mình: “Cô ta sẽ
không ký hợp đồng với bất kì công ty nào
đâu.
“Sao vậy? Cậu lại có thể quyết định thay
cho cô ấy ư?” Ôn Lệ Thâm khẽ cười hỏi, ý
cười có vài phần ngưỡng mộ, anh đã từng
nhìn qua, người phụ nữ đó thực sự rất
đẹp.
Hình Liệt Hàn một mực khẳng định: “Tôi
có thể thay cô ta đưa ra bắt cứ quyết định
nào.”
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Ôn Lệ Thâm đến lúc này đã hiểu ra, thì ra
bạn anh đã đắm chìm trong tình yêu từ
lúc nào không hay, anh nhún vai: “Đã là
người phụ nữ của cậu, tôi đâu dám động
vào.
Nghe câu nói của Ôn Lệ Thâm, Hình Liệt
Hàn khá là hưởng thụ, nói với anh ta: “Tôi
đi gọi cuộc điện thoại đã.”
“Đi đi.” Ôn Lệ Thâm gật đầu.
Hình Liệt Hàn bước sang một căn phòng
trống bên cạnh, trực tiếp rút điện thoại ra
gọi cho Đường Tư Vũ. Lúc này Đường Tư
Vũ đang bước ra phòng ăn, thấy chuông
điện thoại reo lên, rút điện thoại ra thây số
của Hình Liệt Hàn, cô thấy hơi kì lạ, có khi
Chương : Điện thoại reo liên tục.
nào anh ta về rồi?
“Alo!” Đường Tư Vũ bắt máy.
“Cô lái xe của tôi đi đâu?”
“Ừm! Anh về rồi sao?”
“Đường Tư Vũ, cô dùng xe của tôi đi hẹn
hò với Mộ Phi đúng không?”
Trong đầu Đường Tư Vũ ầm lên một
tiếng, sao anh ta lại biết cô và Mộ Phi đi
cùng nhau? “Sao… sao anh biết?”
“Đừng hỏi sao tôi lại biết? Cô thành thật
mau? Cô và anh ta đang làm gì?” Qua loa
điện thoại cũng có thể cảm nhận được
cơn thịnh nộ của Hình Liệt Hàn.
Chương : Điện thoại reo liên tục.
“Tôi và anh ấy cùng về nhà tôi ăn cơm,
còn có thể làm gì được chứ?” Đường Tư
Vũ chau mày đáp.
“Hai người về Đường Gia ăn cơm?” Giọng
nói của Hình Liệt Hàn lộ ra sự tức giận
khác thường.
“Nhà tôi và nhà anh ấy là quan hệ bạn bè
lâu năm” Đường Tư Vũ giải thích.
“Khi nào về?”
“Ăn xong thì tôi về.”
“Chiều nay tôi có việc cần dùng xe. Đúng
giờ tôi đợi cô dưới bãi đỗ xe. Cắm được
muộn.” Hình Liệt Hàn cất giọng ra lệnh, rồi
tức giận trực tiếp cúp máy.
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Đường Tư Vũ khẽ thở phào, nhìn đồng hồ
trên điện thoại, đã giò phút, xem ra
cô vẫn kịp giờ quay về.
Tại bàn ăn, Đường Hùng ngồi vị trí trung
tâm, bên cạnh là Mộ Phi và Đường Y Y,
đối diện ông là Khưu Lâm, còn ghế của
Đường Tư Vũ đối diện Đường Y Y. Cô
ngồi xuống. Đường Hùng lập tức nở nụ
cười: “Mộ Phi, Tư Vũ…ăn cơm đi!”
Đường Tư Vũ căn bản cũng không có
hứng ăn, cô chỉ gắp đĩa rau cải xanh
trước mặt, ăn từng miếng từng miếng.
Ánh mắt Mộ Phi luôn chú ý đến cô còn
ánh mắt Đường Y Y lại chỉ nhìn Mộ Phi,
đương nhiên có thể nhìn thấy ánh mắt chỉ
chăm chú của Mộ Phi nhìn Đường Tư Vũ.
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Trong lòng Đường Y Y suy sụp, đố ky, cô
nhấc đôi đũa lên gắp vào bát Mộ Phi một
miếng thịt gà và mỉm cười thân mật: “Mộ
Phi, anh ăn đi!”
“Xin lỗi, anh không ăn thịt gà.” Mộ Phi
trầm giọng nói.
Trên bàn chỉ nghe thấy một tiếng cười phì,
là Đường Tư Vũ không nhịn cười nổi câu
nói của Mộ Phi, cười lớn.
Không ăn thịt gà?
Năm năm trước Đường Y Y chẳng phải
như một con gà đến trước mặt Mộ Phi
sao? Mà Mộ Phi chẳng phải đã ăn nó rồi
sao?
Chương : Điện thoại reo liên tục.
Bầu không khí trên bàn ăn hết sức căng
thẳng, ĐườngTư Vũ ngắng đầu lên chỉ
thấy Mộ Phi đang rất xấu hỗ, còn Đường
Y Y hình như hiểu cô đang cười vì điều gì
nên tức đỏ bừng mặt. Khưu Lâm cũng
phản ứng, nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ
với ánh mắt oán hận.
“Xin lỗi, con đi toilet chút.” Đường Tư Vũ
đặt đôi đũa xuống, cô thực sự sợ mình lại
cười một lần nữa.
Bữa cơm này Đường Tư Vũ cũng chẳng
ăn được bao nhiêu, căn bản chỉ vì nghĩ
đến việc mang xe trả Hình Liệt Hàn, khi cả
nhà ăn cũng đủ rồi cô liền quay qua nói
với cha: “Cha, con có chút việc phải đi
trước.”