Chương : Anh quyết định phải hôn.
Anh lấy điện thoại ra trực tiếp tìm số của Ôn Lệ Thâm, gọi điện.
“Alo, Liệt Hàn! Muộn thế này gọi có việc gì thế?” Giọng nói của Ôn Lệ Thâm từ đầu giây bên kia vang lên.
“Lệ Thâm, giúp tôi một chuyện. Điều tra giúp tôi khách mời phòng số trong trung tâm thời trang quốc tế Thế Tôn hôm qua là ai?”
“Cậu nghe ngóng chuyện này làm gì?”
“Bạn thân của mẹ con trai tôi rơi mất đồ gì đó, nghe nói vị khách ở phòng đấy nhặt mắt rồi. Tôi muốn biết người nhặt được đồ đó là ai?”
“Không cần tìm đâu, tôi biết là ai rồi!” Ôn Lệ Thâm chắc nịch.
“ÔI Ai thế?”
“tà tôi!”
“Cái gì? Cậu nhặt được đồ của người phụ nữ kia?”
“Tôi nhặt được và không có ý định trả lại.”
“Ò. Xảy ra chuyện gì vậy?” Hình Liệt Hàn rất hiểu tính cách của cậu bạn thân mình, tính cách cậu ấy bình thường rất ôn hòa, làm việc thiện cũng rất tốt. Tại sao lần này
nhặt được đồ lại không trả người ta?
“Cũng không có gì! Chỉ là trong vòng một ngày cô ta xúc phạm tôi hai lần.”
“ÒI Xúc phạm cậu thế nào?”
“Không nhắc đến chuyện này nữa. Bỏ đi!”
“Vậy cậu nhặt được gì của cô ấy?”
“Một viên đá quý trị giá vài chục triệu tệ. Có lẽ không phải của cô ta, mà là tài trợ của một thương hiệu nào đó, nên bây giờ cô ta mới vội vã đi tìm.”
“Đã như vậy rồi thì bây giờ tôi có thể tiết lộ một chút thân phận của cậu không?”
“Cậu có thể nói cho bạn cô Đường địa chỉ nhà và thân phận của tôi. Đồng thời chuyển lời giúp tôi một câu, nếu cô ta muốn lấy lại viên đá này thì mời cô ta nghĩ kĩ trước nên thỉnh tội thế nào đi, bằng không cho dù biết tôi là ai tôi cũng sẽ không bao giờ để ý đến cô ta đâu.”
“OK, tôi sẽ chuyển nguyên văn lời của cậu. Ngày kia gặp tại buổi tiệc tại gia nhái”
“Ừm”
Hai người đàn ông tắt điện thoại, đôi môi mỏng của Hình Liệt Hàn nở một nụ cười, không ngờ lại trùng hợp như vậy, người mà bạn của Đường Tư Vũ muốn tìm lại là bạn thân anh, xem ra mọi chuyện dần thú vị rồi.
Anh nhớ có lần con trai đã từng nhắc mẹ nuôi, là một nữ minh tỉnh, lẽ nào là người phụ nữ đó?
Đường Tư Vũ vội vã về khu chung cư. Thang máy vừa mở ra, đến nhà mình cô
cũng không vào mà cô trực tiếp chạy tới cửa nhà Hình Liệt Hàn.
Không lâu sau, từ phía trong mở cửa ra, chỉ thấy Hình Liệt Hàn mặc một chiếc áo phông với một chiếc quần tây dài bằng vải lanh, ánh mắt mê hoặc nhìn cô: “Vào đi!”
Đường Tư Vũ bước vào nhà anh, nhìn căn phòng toàn là đồ công nghệ cao, sang trọng, nhà cô quả thực không gì so sánh được.
“Anh điều tra được chưa?”
“Chúng ta bàn lại điều kiện lại đi.”
“Hở? Không phải đã nói hôm nay tôi về nhà ngủ thì anh sẽ nói câu trả lời cho tôi sao?” Đường Tư Vũ cảm thấy mình bị hố nhưng cô đang phải nhờ vả anh ta nên không dám phản kháng gì.
“Tôi đổi ý rồi, hơn nữa tôi cũng đã điều tra thân phận vị khách mời đó, còn có cả địa chỉ của anh ta. Nếu cô muốn có được thông tin này thì ngoan ngoãn thực hiện điều kiện của tôi đi.” Hình Liệt Hàn hiếmlắm mới được uy hiếp cô nên anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Đường Tư Vũ thân là con gái, nghe câu nói của anh ta xong tự nhiên ôm hai tay trước ngực: “Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, chuyện gì đi quá giới hạn tôi sẽ không bao giờ đáp ứng đâu.”
“Vậy cô có muốn giúp bạn mình không?”
Hình Liệt Hàn nhéch miệng cười gian xảo.
“Muốn!” Đường Tư Vũ không hề khách khí trả lời.
“Tôi nói thật cho cô biết, vị khách ấy vô cùng bí mật, nếu không có thông tin từ tôi, các cô sẽ chẳng tìm được anh ta là ai đâu.
Điều này, Tô Hi đã thử nhưng thân phận người đàn ông ấy quá bí mật.
“Vậy, rốt cuộc anh có điều kiện gì? Nói đit”
điều kiện. Thứ nhất, hôn tôi theo kiểu Pháp. Thứ hai, tối nay ngủ ở đây, tôi hứa sẽ không đụng chạm gì cô nhưng cô không được rời khỏi phòng tôi. Thứ ,
ngày kia tới nhà tôi ăn cơm.” Hình Liệt Hàn đưa ra ba điều kiện rõ ràng.
Hai con mắt Đường Tư Vũ mở to, cô rất muốn trực tiếp từ chối nhưng vì Tô Hi cô vẫn phải nhẫn nhịn, cô nghiến răng nói: “Điều kiện thứ nhất tôi không đáp ứng được. Hai cái còn lại, tôi chấp nhận.”
“Điều kiện thứ nhất vô cùng quan trọng, cô nhất định phải đồng ý. Hơn nữa, ba
điều kiện này cô không được thiếu bát kì cái nào. Hãy nghĩ đến hoàn cảnh của bạn cô đi, suy nghĩ cho Kĩ, tôi cho cô phút.”
Nói xong, Hình Liệt Hàn ngồi lên sofa, vắt tay lên chờ đợi.
Đường Tư Vũ biết rõ người đàn ông này sẽ không bao giờ tha cho cô dễ dàng như vậy, nhưng hôn kiểu Pháp cô thực sự không biết, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến thôi
cô cũng nồi da gà, nhưng mà Tô Hi không thể đợi được nữa.
Muộn nhất trưa ngày mai cô phải tìm được viên đá đó, mà bây giờ đã muộn như này rồi, cô nhất định phải nhanh chóng lấy được địa chỉ và thân phận của anh ta rồi nói cho Tô Hi biết.
Cô nhắm chặt mắt lại: “Được. Tôi đồng ý!
Nhưng trước tiên bắt buộc anh phải đi đánh răng.”
Nghe được câu trước tâm trạng Hình Liệt Hàn vui hẳn lên, nhưng câu nói sau khiến gương mặt anh trầm lại: “Cô dám chê tôi?”
“Ý tôi là hôn cũng phải chú ý đến vệ sinh miệng.” Đường Tư Vũ không muốn đắc tội với anh.
“Được, tôi đánh răng. Nếu cô không hôn đủ phút, điều kiện này mắt tác dụng.”
phút? Mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng lên, đến phút cô còn hôn không nổi thì phút cô thở kiểu gì?
“Sao? Không chấp nhận à?”
“Được! Tôi đồng ý. Anh đi đánh răng đi.
Nhưng anh phải cho tôi biết thân phận và địa chỉ của người đó trước.”
Đối với Hình Liệt Hàn, Đường Tư Vũ là một con chỉim có cánh cũng khó bay được, nói cho cô cũng không sao.
“Nghe rõ đây. Cậu ấy là Ôn Lệ Thâm, địa chỉ nhà tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cô, cô chỉ cần chuyển qua cho bạn là được. À mài Cậu ấy còn nhờ tôi chuyển lời tới bạn cô, cô ấy đã xúc phạm cậu ấy vậy nên bảo cô ấy nghĩ cách thỉnh tội với cậu ta trước đi rồi hãy tới tìm, bằng không cậu ta
sẽ không trả lại đồ đâu.”
Đường Tư Vũ không ngờ Hình Liệt Hàn ra tay lại có thể liên lạc với người đàn ông đó, lại còn có cả địa chỉ nhà. Đây quả là kết quả tuyệt vời nhất.
“Tôi đi gọi điện thoại cho bạn tôi đã.” Nói xong, Đường Tư Vũ lấy điện thoại gọi cho Tô Hi.
Tô Hi đang đợi tin tốt từ Đường Tư Vũ, cuối cùng cô cũng có được danh tính, địa chỉ, hơn nữa còn biết cả chuyện phải tạ tội, đây quả thực là giúp người khi gặp hoạn nạn.
“Tư Vũ, cảm ơn cậu! Thay tớ cảm ơn Hình Liệt Hàn nhét”
“Sáng sớm mai rồi hãy đi tìm vị khách này nhé! Bây giờ cũng muộn rồi, cậu đừng đi lung tung.” Đường Tư Vũ dặn dò cô.
“Ừm! Tớ biết rồi!” Tô Hi cười trả lời.
Đường Tư Vũ tắt điện thoại. Thấy người đàn ông trầm ngâm ngồi trên sofa, cô thở dài, đồng thời tim cũng đập liên hồi.
“Cái đó…Anh chắc chắn phải…” Đứng trước mặt Hình Liệt Hàn Đường Tư Vũ không muốn giữ lời hứa, bây giờ thông tin cô cũng lấy được rồi cô có thể thương lượng với anh ta.
“Tôi quyết rồi! Phải hôn!” Hình Liệt Hàn khoanh tay, ngắt lời cô.