Chương : Nhận bồ nuôi
(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
“Cô! Con cũng rất hoan nghênh cô đến
nhà con ở.” Đường Dĩ Hi cũng rất mong
chờ.
Khi Đường Tư Vũ ra ngoài, thấy bóng
dáng một cậu thanh niên mặc một chiếc
áo sơ mỉ màu xám cô giật mình và thầm
nghĩ Hình Gia có gen di truyền gì mà sao
ai cũng đẹp trai hết vậy?
Hình Nhất Phàm nở một nụ cười tỏa
nắng, lịch sự chào hỏi: “Em chào chị!”
“Chào em.” Đường Tư Vũ mỉm cười.
“Đây là anh ba của em, Hình Nhất Phàm.”
Hình Nhất Nặc giới thiệu.
Đường Tư Vũ quan sát Hình Nhất Phàm,
dù mới chỉ là một cậu thiếu niên ~
tuổi nhưng vẻ ngoài trông rất trưởng
thành, chững chạc. Ngũ quan của cậu với
con trai cô cũng có vài phần giống nhau.
Hình Nhất Phàm lên tiếng: “Hình như
người nhà Ôn Gia cũng đến rồi.”
“AI Đến rồi?” Hình Nhất Nặc lập tức
hoang mang như một con thỏ tìm một nơi
để trốn.
Đường Tư Vũ lập tức quan tâm nhìn cô,
Hình Nhất Nặc khóc òa, chu miệng nói:
“Em không muốn gặp tên Ôn Lương Diệu
kia đâu.”
Hình Liệt Hàn lắc đầu trong vô vọng, đến
cả Hình Nhất Phàm cũng đồng tình với
anh hai quay qua nhìn em gái, chỉ có
Đường Tư Vũ và Đường Dĩ Hi không hiểu
chuyện gì đang xảy ra.
Đường Dĩ Hi lập tức kéo áo Hình Nhất
Nặc hỏi: “Cô ơi, cô bị người ta bắt nạt ư?”
“Không phải, cô chỉ không muốn gặp
người này thôi.” Hình Nhất Nặc vô cùng
kháng cự, cô cảm thấy mình học có kém
như thế nào đi chăng nữa thì cũng không
cần Ôn Lương Diệu đến phụ đạo thêm.
“Tại sao vậy cô? Lẽ nào chú ấy là người
xấu?” Cậu nhóc lo lắng cho cô, hơn nữa,
cậu nhóc còn dây lên cảm giác muốn bảo
vệ.
“Tiểu Hi, chú ấy không phải người xấu mà
là còn người tốt sau này sẽ dạy học cho
cô nhỏ của con.” Hình Nhất Phàm bước
tới gần, dắt cậu nhóc qua một bên.
“Sao vậy ạ?”
“Bởi vì thành tích học tập của cô con
không tốt!”
“Thành tích của cô không tốt ạ?”
“Cũng không phải không tốt! Chỉ là mỗi
lần kiểm tra đều xếp cuối lớp, cả năm đều
đứng chót bảng.” Hình Nhất Phàm cười
nói với cậu.
Hình Nhất Nặc đứng bên cạnh xấu hồ,
dậm chân tức giận nói: “Hình Nhất Phàm,
anh còn nói nữa hả.”
Đường Tư Vũ lập tức hiểu ra, không
ngừng cảm thán hai anh em sinh đôi này
thật thú vị. Cô đang cười thì vô tình đụng
phải ánh mắt thâm sâu của của người bên
cạnh, cô muốn trốn tránh nhưng không kịp
nữa rồi, Hình Liệt Hàn mang theo ánh
cười cưng chiều cũng tình cờ nhìn cô…
Mặt Đường Tư Vũ không ngừng đỏ lên,
cô vậy mà lại mặt đối mặt với anh ta.
Ý cười trong ánh mắt Hình Liệt Hàn càng
đậm, người phụ nữ này vừa mới bước
vào căn nhà của anh nhưng khả năng
thích ứng rất nhanh.
Lúc này người giúp việc từ dưới đi lên,
nhìn thấy mọi người đang đứng hết ở
phòng khách tầng , liền vội nói: “Người
nhà Ôn gia đến rồi, lão gia và phu nhân
bảo mọi người đi xuống ạI”
Đường Tư Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ
hôm nay khách đến đây không chỉ có
mình cô mà còn cả người nhà Ôn Gia,
Đường Tư Vũ có chút ngại ngùng.
Sớm biết thế cô đã không đồng ý với Hình
Liệt Hàn hôm nay sẽ tới đây, nhưng đây là
điều kiện từ việc anh ta giúp đỡ Tô Hi, cô
không thể không đồng ý!
Hình Liệt Hàn dắt tay cậu nhóc: “Đi nào,
daddy giới thiệu cha nuôi cho con.”
“Con có cha nuôi ạ?” Đường Dĩ Hi mừng
rở.
“Có chứ! Người anh em tốt nhất của
daddy, chú ấy nhất định sẽ rất muốn làm
cha nuôi của con.” Hình Liệt Hàn cười.
Đường Tư Vũ cạn lời, nhưng ngược lại cô
cũng rất tò mò, với tính cách của Hình Liệt
Hàn thì anh ta sẽ kết bạn với người như
thế nào?
Hình Nhất Phàm lập tức dắt tay Hình Nhất
Nặc: “Đi thôi! Em muốn trốn cũng không
trồn được đâu.”
Hình Nhất Nặc biết rõ rằng hôm nay cô
nhất định sẽ đụng mặt Ôn Lương Diệu
nhưng cô vẫn kiên quyết tỏ ý kháng cự
không muốn xuống.
Trên sofa dưới tầng, người nhà Ôn gia
vừa đến đang ngồi ở đó, Đường Tư Vũ
liền bị hút mắt bởi cặp vợ chồng sang
trọng kia, sau đó cô nhìn thấy một chàng
trai khôi ngô chừng ngoài tuổi mặc một
chiếc áo phông với một chiếc quần tây
trông rất phong cách, mái tóc đen gọn
gàng hơi che trán, ngũ quan tuần tú, vừa
đẹp trai vừa mang vẻ yên tĩnh. Tuy nhỏ
tuổi nhưng khiến người khác có một cảm
giác không dám xem thường.
Người đàn ông này có hàng lông mày
rậm, tinh tế, mí mắt sâu với đôi mắt ấm
áp, có chút khí chất của một người đàn
ông cỗ điền.
Đường Tư Vũ thầm kinh ngạc, lẽ nào
người đàn ông này là bạn thân của Hình
Liệt Hàn, con trai cô sẽ nhận là cha nuôi?
Trong lúc cô kinh ngạc, giọng một người
đàn ông trầm ấm vang lên kết thúc cuộc
điện thoại: “OK, cứ làm vậy đi.”
Từ sau cánh cửa bóng một người đàn
ông cao lớn tiến vào, Đường Tư Vũ
ngước đầu lên nhìn, cảm thán đúng là vật
họp theo loài.
Đây mới là người anh em tốt của Hình
Liệt Hàn!
Người đàn ông này không những chỉ đẹp
trai mà còn cực kì có sức hút mê hoặc
lòng người. Đến cả bóng dáng bước vào
lúc nãy cũng thu hút người khác.
“Lệ Thâm, đến rồi à.” Hình Liệt Hàn chào
người đàn ông này một tiếng.
Ôn Lệ Thâm vừa nghe điện thoại xong,
liền bị hút hồn bởi phiên bản nhí của Hình
Liệt Hàn, anh cong môi rồi cúi người
xuống, mặt đối mặt với Đường Dĩ Hi nhỏ
bé, bắt đầu cảm thấy ghen tị.
“Tiểu Hi, sau này chú này sẽ là cha nuôi
của con, chú tên là Ôn Lệ Thâm, bạn tốt
của daddy.”
Đường Tư Vũ ở bên cạnh quan sát người
đàn ông này, đột nhiên nghe thấy Hình
Liệt Hàn giới thiệu tên của anh ta, đầu cô
như nổ ầm một tiếng, cô vội lấy điện thoại
từ túi xách ra, sợ rằng mình nhằm lẫn, âm
thầm mở ra tin nhắn cô gửi cho Tô Hi vào
tối qua, quả nhiên là Ôn Lệ Thâm.
Trời ơil Hóa ra người đàn ông nhặt được
viên đá quý của Tô Hi lại là anh em tốt
của Hình Liệt Hàn?
“Cha nuôi!” Đường Dĩ Hi lập tức lễ phép
chào hỏi, Ôn Lệ Thâm mỉm cười xoa xoa
đầu cậu nhóc: “Ngoan lắm!”
“Cha nuôi, con cũng có mẹ nuôi đó! Hay
là con giới thiệu cho hai người làm quen
nhé?” Đường Dĩ Hi lập tức cảm thấy cha
nuôi và mẹ nuôi cần làm quen với nhau.
Đường Tư Vũ nghe thấy liền run rầy, con
trai cô ngàn vạn lần không được làm vậy!
Mẹ nuôi con và người đàn ông này có thù
oán cá nhân đấy!
“Mẹ nuôi con là ai”
“Mẹ nuôi con là Tô Hi, mẹ là một nữ minh
tinh rất xinh đẹp!” Cậu nhóc tiết lộ.
Ý cười trong đáy mắt Ôn Lệ thâm lập tức
giảm đi vài phần: “Vậy ư? Vậy hôm nào
con giới thiệu cho cha nuôi nhé!”
“Được ạ.” Cậu nhóc cười hihi, cảm thấy
cha nuôi rất đẹp trai, đẹp như cha cậu
vậy.
Bên ghế sofa, Tưởng Lam và Ôn phu
nhân đang nói về vấn đề tìm được cháu
nội, Ôn lão gia ở bên cạnh nghe cũng rất
kinh ngạc, nhưng cậu thanh niên trẻ tuổi
nguồi bên cạnh bọn họ lại rất điềm tĩnh,
đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười, nhìn vào cô
gái đang núp sau lưng Hình Nhất Nặc, đôi
môi hoàn hảo, lộ ra sự thanh tao và cao quý.
Hình Nhất Nặc núp đẳng sau anh ba, chỉ
để lộ ra đôi mắt to tròn long lanh, sau khi
gặp Ôn Lương Diệu, cô càng núp kỹ hơn.
Đường Tư Vũ trầm tư, tối qua rõ ràng
Hình Liệt Hàn biết người nhặt được viên
đá quý chính là anh em tốt của anh ta, vậy
mà vẫn còn ra nhiều điều kiện như vậy,
khiến cô tưởng anh ta phải tốn nhiều công
sức lắm mới có thể tìm ra thông tin của vị khách này.
Đáng ghét, dám lừa cô.