Chương : Muốn làm mai cho cha mẹ nuôi
(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
Đường Tư Vũ thấy gia đình họ đồng tình
như vậy trong lòng rất cảm động, điều cô
lo lắng nhất là Hình gia sẽ cướp mắt con
trai cô, nhưng rõ ràng là ngoài Hình Liệt
Hàn có ý đồ đó ra thì người nhà anh ta
không hề có suy nghĩ đó.
Đường Tư Vũ lái xe của cô đưa Đường Dĩ
Hi rời khỏi.
Hình Liệt Hàn vô cùng buồn bực vì người
phụ nữ này thực sự ăn cơm xong rồi đi
luôn.
Ôn Lệ Thâm đứng cạnh anh, cười nói:
“Đường tiểu thư này rất có cá tính.”
Hình Liệt Hàn lập tức liếc mắt cảnh cáo:
“Cậu không được thích cô ấy.”
Ôn Lệ Thâm phì cười: “Cậu coi tôi là loại
người gì? Người phụ nữ của bạn thân tất
nhiên tôi sẽ không giành rồi.”
Hình Liệt Hàn nói xong tự thấy bản thân
mình thật nực cười. Chết tiệt, sao anh lại
có cảm giác muốn chiếm hữu người phụ
nữ này đến vậy?
“Ngược lại, mẹ nuôi của con trai tôi, cậu
có thể xem xét.” Hình Liệt Hàn nhìn anh
cười nói: “Xem ra giữa hai người cũng đã
xảy ra chuyện gì đó hay ho rồi.”
Ý cười trong mắt Ôn Lệ Thâm trở nên
đông cứng, anh thở dài một hơi: “Đừng
nhắc đến chuyện đó nữa, cái nào nên
nhìn, cái nào không nên nhìn đều bị cô ta
nhìn thấy hết rồi.”
“Không nên nhìn?” Ánh mắt Hình Liệt Hàn
nhìn phần dưới đôi chân dài anh: “Nếu đã
bị cô ta nhìn thấy rồi thì để cô ta chịu trách
nhiệm đi.”
Ôn Lệ Thâm buồn chán: “Tôi không có
hứng với mấy loại phụ nữ trăm người như
một như vậy, có tâm hồn thú vị mới đủ
sức hấp dẫn tôi.”
Đường Tư Vũ thư thái lái xe trên đường,
lần này cô sử dụng ứng dụng chỉ đường,
thực sự cô rất thoải mái. Nghĩ đến việc
hôm nay Hình Liệt Hàn chỉ đường khiến
cho cô đau đầu, cô lại bực mình.
“Mami, mẹ nuôi về chưa ạ? Khi nào con
có thể gặp mẹ?” Cậu nhóc Đường Dĩ Hi
ngồi ghế an toàn ở phía sau hỏi mẹ, trong
tay đang cầm một chú người máy.
Đường Tư Vũ nhìn cậu từ gương chiếu
hậu, mỉm cười: “Mẹ nuôi con còn có công
việc, đợi khi nào mẹ rảnh, mami sẽ đưa
con qua gặp nhé.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi gặp ông ngoại
ạ?
“Hử! Chắc ông ngoại đang ở công ty, để
hôm khác đi con yêu! Mami đưa con đi
mua ít đồ ở siêu thị nhé.”
“Mami, mami thích người nhà daddy
không ạ?”
“Thích chứ! Họ đều là người tốt mà.”
Đường Tư Vũ không do dự trả lời.
“Vậy còn daddy thì sao?” Đường Dĩ Hi lập
tức phần khích hỏi.
Nụ cười của Đường Tư Vũ lập tức cứng
ngắc, cô nheo mắt cảm giác con trai đang
đào hố cho mình nhảy xuống, cái bụng
đen tối này chẳng lẽ là di truyền từ người
đàn ông kia?
Cô hắng giọng nói: “Tiểu Hi à, tình cảm
của người lớn phức tạp lắm, không chỉ
đơn giản là thích đâu con, còn cần những
cảm giác khác nữa! Mami không có cảm
xúc gì với daddy con cả, vậy nên sau này
con đừng làm mai cho cha mẹ nữa nhé,
biết chưa?”
Cậu nhóc ủy khuất chu môi: “Vâng!”
Đường Tư Vũ nói xong, lại nghĩ ra cái gì
đó, cô vội vàng dặn dò: “À mà còn nữa,
Tiểu Hi sau này con đừng nhắc mẹ nuôi
trước mặt cha nuôi nữa.”
“Sao vậy ạ?” Cậu nhóc chớp đôi mắt to
tròn.
“Bỏi vì ngày trước mẹ nuôi có đắc tội
với cha nuôi, chuyện thù oán cá nhân
thôi.”
Cậu nhóc lập tức trừng to mắt: “Cha nuôi
bắt nạt mẹ nuôi ạ?”
“Khu…không phải, cụ thể là mẹ nuôi mạo
phạm cha nuôi con. Nói chung là chuyệr
rất phức tạp, mami không thể nói rõ ch‹
con hiểu được. Con nhớ là được, đừng
nhắc mẹ nuôi trước mặt cha nuôi con l¿
được.”
“Vâng! Nhưng con vẫn mong mẹ nuôi v:
cha nuôi ở bên nhaul” Cậu nhóc lí nhí nói.
Đường Tư Vũ quay xuống nhìn con, cor
trai mình lại có khả năng bẩm sinh đi làn
mai cho người khác sao?
“Được rồi, con không được nảy ra su
nghĩ ấy nữa. Cha nuôi và mẹ nuôi cor
không phải người cùng thế giới.” Đường
Tư Vũ nghĩ tới việc Tô Hi đã nhìn thấy hề
người Ôn Lệ Thâm, anh ta không ghi thị
mới lạ.
Trong siêu thị, Đường Tư Vũ rất thích đầy
con trai nhàn nhã đi dạo trong các khu
mua sắm, lựa chọn những món đồ mình
thích. Cậu nhóc ngồi trong xe đẩy, vẻ
ngoài đẹp trai đã thu hút biết bao ánh nhìn
của những người xung quanh.
“Wow! Bạn nhỏ này đẹp trai quá, nhìn chỉ
muốn bắt đi thôi!”
“Trời ơi GÚC giống một cậu nhóc minh
tỉnh nào đói”
“Cô có thể chụp chung với một tắm hình
không, cậu bạn nhỏ?”
“Dạ con xin phép không chụp ảnh ạ!” Cậu
nhóc lắc đầu, lễ phép trả lời.
Đường Tư Vũ đang chọn đồ ở bên cạnh
không ngờ rằng vừa quay đầu lại liền nhìn
thấy con trai nhà mình bị vài cô gái
khoảng hơn hai mươi tuổi vây quanh.
Đường Tư Vũ cười rồi đẩy xe đi. Một vài
cô gái nhìn thấy cô liền âm thầm ngưỡng
mộ, người phụ nữ có thể sinh ra đứa con
như thế này quả nhiên trông cũng rất xinh
đẹp!
Đường Tư Vũ dạo siêu thị xong, liền đưa
con trai về nhà nấu cơm tôi. Cậu nhóc
đánh đàn cho cô nghe, còn cô thì dọn dẹp
nhà cửa. Khoảnh khắc ấy chính là cuộc
sống mà Đường Tư Vũ thực sự mong
muốn hưởng thụ.
Cậu nhóc ngồi trước cây đàn piano,
nghiêm túc nhìn bản nhạc trước mặt.
Đường Tư Vũ bảo cậu luyện mấy bản đàn
mới, sự cảm nhạc của cậu nhóc rất tốt,
đàn cũng rất hay.
Đường Tư Vũ phơi quần áo xong, liền
muốn gọi điện cho Tô Hi, cô cầm điện
thoại ra ban công gọi điện.
“Alo.” Giọng nói vui vẻ của Tô Hi ở đầu
dây bên kia truyền đến.
“Nói cho cậu biết một chuyện, cậu đừng
ngất đấy nhét”
“Khả năng chịu đựng của tim tớ là siêu
cấp vô địch luôn, sợ gì chứ! Nào nói đi, có
chuyện gì?”
“Cậu còn nhớ tên người đàn ông nhặt
được viên đá quý của cậu chứ? Có phải
Ôn Lệ Thâm không?”
“Đúng rồi. Sao vậy?”
“Anh ta là bạn thân của Hình Liệt Hàn,
đồng thời từ hôm nay cũng trở thành cha
nuôi của con trai tớ, vậy nên từ giờ anh ta
là cha nuôi còn cậu là mẹ nuôi.”
“Hả…không phải chứ! Trời ơi! Giết tớ đi!
Chuyện này là thật à? Đây không phải là
sự thật…” Tô Hi ở đầu dây bên kia kêu
trời gọi đất, cảm giác như sắp sụp đổ.
“Bình tính. Bình tính.” Đường Tư Vũ an
UI.
Giọng nói của Tô Hi không ổn định: “Sao
tớ bình tĩnh được? Sao lại là anh ta?
Không trùng hợp vậy chứ?”
“Thật sự là anh ta đấy! Có phải anh ta rất
đẹp trai không? Chừng cùng tuổi với Hình
Liệt Hàn?”
“Đúng vậy. Khá đẹp trail” Tô Hi không thể
phủ nhận anh là một trong những người
đẹp trai nhát mà cô từng gặp.
“Được rồi! Đừng buồn nữa. Tớ kể cho cậu
một chuyện buồn cười nữa là Tiểu Hi
muốn làm mai cho cậu và anh ta. Hahal”
Đường Tư Vũ chọc cô cười.
“Cái gì? Tết nhất cậu đừng để con nuôi tớ
làm vậy, tớ còn nợ anh ta một bữa cơm
nữa! Không chừng anh ta quên mắt rồi.
Làm ơn đừng để thằng bé nhắc đến tớ
trước mặt anh ta, bằng không tớ có thể sẽ
phải mời anh ta ăn cơm thật đấy. Ayyol
Tớ chỉ muốn chết thôi.”
“Thôi được rồi. Tớ đã bảo con sau này
không được làm vậy rồi! Dù sao cậu cũng
đã nhìn thấy hết người ta rồi!”
“Cậu đừng nhắc chuyện này nữa, xin cậu
đấy đừng nhắc nữa! Nó khó coi chết đi
được, mắt tớ giờ đang đau đây, như bị
kim đâm vào mắt ý.”
Đường Tư Vũ ở bên này cười càng to
hơn, hai cô gái đang cùng nhau nói
chuyện trên trời dưới đất!
“Khi nào về tụ tập cái nhỉ! Con trai tớ nhớ
cậu lắm đấy!”
“Hai ngày nữa! Tớ sẽ chủ động gọi cho
mẹ con cậu.”
“Ừm! Vậy chờ điện thoại của cậu!” Đường
Tư Vũ cười đáp.
“OK. Vậy tớ làm việc tiếp đây.” Nói xong,
Tô Hi tắt điện thoại.