Chương : Kỳ Lương bị phong sát
(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
“Ý anh là sao?” Đường Tư Vũ cau mày
hỏi.
“Chi bằng chúng ta thử tìm hiểu nhau một
thời gian, nêu như hợp thì có thể xem xét
đến chuyện kết hôn.” Hình Liệt Hàn
thương lượng.
Đường Tư Vũ cắn môi, gương mặt hơi
ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng lại thốt ra lời nói
lạnh lùng: “Tôi sẽ không bao giờ qua lại
với anh đâu.”
Hình Liệt Hàn nhíu chặt mày, câu nói này
của cô đã chọc anh tức giận, anh bước tới
gần, bàn tay to lớn lập tức giữ chặt hai tay
cô: “Đường Tư Vũ, qua lại với tôi cô uất
ức lắm sao? Hay là cô vẫn chưa quên
được tình cũ, muốn quay lại với Mộ Phi?”
Đường Tư Vũ tức giận gạt tay anh ra:
“Hình Liệt Hàn, anh thần kinh à! Việc tôi
tìm hiểu qua lại với ai có ảnh hưởng đến
đồng tiền bát gạo nhà anh à?”
Hình Liệt Hàn sầm mặt, đôi mắt hẹp dài
lạnh như băng, anh mạnh mẽ leo lên
giường đè cô xuống, đầu Đường Tư Vũ
đập vào thành giường, hơi thở bị bao trùm
bởi hơi thở nồng nặc của anh, cô trợn
trừng mắt muốn nói gì đó nhưng anh
mạnh bạo chặn miệng cô lại bằng một nụ
hôn mãnh liệt.
Cô chưa nói nên lời, miệng mở ra như
muốn hoan nghênh anh vào thưởng thức.
“Ưm..”
Nụ hôn dữ dội này như để trừng phạt cô
vậy.
Anh đã tắm rửa, đánh răng sạch sẽ. Hơi
thở mãnh liệt và mê hoặc của anh đã
chiếm hoàn toàn miệng Đường Tư Vũ
khiến đầu cô trở nên trống rỗng.
Hôm nay Hình Liệt Hàn rất giận, rất rất
tức giận, bao nhiêu uất ức anh ta đều đã
giải tỏa qua nụ hôn ấy.
Lưỡi anh bá đạo thăm dò vào khoang
miệng cô khiến đầu óc Đường Tư vũ
choáng váng.
Người đàn ông này đã quá quen với việc
làm chủ mọi chuyện rồi, ngoài nụ hôn nàyra, hôm nay anh ta nói năng cũng rất b
bãi. Đường Tư Vũ vừa trốn tránh vừa gi
giụa phản kháng.
Thế nhưng làm như vậy chỉ khiến anh
càng nguy hiểm hơn thôi.
Nguy hiểm như mỗi lần anh tấn công
vậy.
Cuối cùng Hình Liệt Hàn cũng buông
ra vì anh cũng chịu không nổi. Nếu như
người phụ nữ này tiếp tục giãy giụa anh
sẽ làm đứt sợi dây đàn cuối cùng trong
trí của mình, đến lúc đấy xảy ra chuyện
thì anh cũng không dám đảm bảo.
“Eang
Một âm thanh vang dội vang lên, Đường
Tư Vũ tát anh một cái thật mạnh vào má
trái.
“Cô…” Hình Liệt Hàn không ngờ rằng
mình lại ăn một cái tát của cô.
Cảm giác đau đón lan từ má trái lên ngực,
người phụ nữ này vẫn rất hung dữ.
Quả thực, Đường Tư Vũ rất tức giận, đâu
còn gì để nễ nữa. Đến bây giờ bàn tay cô
tát vẫn còn đau. Cô quan sát phản ứng
của Hình Liệt Hàn, sợ anh ta sẽ phản lại.
Hình Liệt Hàn tức giận nhìn cô: “Một nụ
hôn đền một cái tát không đủ.”
Đường Tư Vũ cắn môi, anh ta còn muốn
gì nữa? Cô cảnh cáo trước: “Anh còn dám
hôn tôi nữa, tôi cũng không dám chắc má
còn lại của anh có ăn cái tát nữa hay
không đâu.”
“Đường Tư Vũ, cô là người phụ nữ đầu
tiên dám tát tôi đấy.” Hình Liệt Hàn nheo
mắt, trong mắt ngoài sự buồn phiền ra
không hề có sự tức giận nào cả.
“Cái tát này đáng nhẽ phải thực hiện từ
năm năm trước rồi.” Đường Tư Vũ vẫn bị
anh bao quanh, cô dùng lực đây anh ra.
Tuy nhiên người đàn ông này không
những đè cô lại mà còn chống đỡ quyết
liệt. Đường Tư Vũ cách một lớp quần áo
vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể
nóng bỏng của anh.
“Còn không đi. Hay là muốn tôi tát anh
một cái nữa?” Đường Tư Vũ tức giận hỏi,
nói thực lúc này cho cô tát một cái nữa cô
cũng không dám.
Hiệt Liệt Hàn cắn môi, quay người lại rồi
nằm im trên giường cô: “Tối nay tôi nhất
định phải ngủ trên giường của cô.”
“Vậy tôi qua ngủ cùng con.” Đường Tư Vũ
chợt nghĩ giường của con là giường dành
cho con nít, chỉ m, không đủ chỗ cho
(đồ),
Hình Liệt Hàn gối tay lên đầu, nhìn cô ôm
chiếc chăn rời khỏi phòng, anh nằm rất
bình tĩnh, chỉ là khi cửa đóng lại, anh vẫn
không dám tin mình đã bị ăn một cái tát.
Người phụ nữ này quả nhiên ra tay mạnh
như vậy.
Có điều anh lại cực thích tính cách của
người phụ nữ này. Cái tát này anh không
giận để trong lòng. Chỉ là lúc nãy rõ ràng
biết cô sẽ cho anh một bạt tai, anh nên
nghiêm túc làm quen với thân thể cô.
Đường Tư Vũ chạy tới phòng con trai, lúc
này cậu nhóc đã ngủ say. Có vẻ là buồn
ngủ thật rồi, Đường Tư Vũ nằm sang một
bên, nhẹ nhàng dơ bàn tay vừa tát anh ta
lên, đến giờ cô vẫn cảm nhận được sức
mạnh của cái tát vừa nãy.
Cô không đánh trúng mặt anh ta chứ! Cô
vẫn có chút lo lắng vì mình ra tay khá
mạnh.
Nhưng người đàn ông này phải nghiêm
khắc giáo dục, bằng không anh ta sẽ nghĩ
rằng cô yếu đuối rồi bắt nạt.
Nằm bên con Đường Tư Vũ ngủ rất ngon.
Người đàn ông này còn khốn nạn thế
nữa, trước mặt con, anh ta chắc cũng
không dám làm loạn.
Anh ta đang cố giữ hình tượng người cha
mẫu mực trước mặt con đây mà.
Sáng sớm.
Đường Tư Vũ và con trai cùng thức dậy,
cô vừa mở cửa thì không thấy Hình Liệt
Hàn trong nhà. Cô mau chóng gọi con dậy
đánh răng rửa mặt rồi đưa đi học. Hôm
nay là thứ , nốt hôm nay thôi mẹ con cô
sẽ có hai ngày nghỉ cuối tuần.
Cậu nhóc tự giác dậy đánh răng rửa mặt.
Đường Tư Vũ ở trong phòng thay một
chiếc áo sơ mi, một chiếc quần short bò.
Mùa hè đã đến, đã tới lúc được lộ đôi
chân dài duyên dáng ấy rồi.
Đường Tư Vũ mặc quần áo xong vừa
bước ra cô đã thấy Hình Liệt Hàn từ cánh
cửa đi vào, anh cũng thay xong một chiếc
áo sơ mi trắng, quần tây, giày da thủ công
cùng một chiếc cà vạt đen để ra ngoài.
Nếu anh ta không khốn nạn thì chắc chắn
đây là hình mẫu lý tưởng trong lòng các
cô gái.
Hình Liệt Hàn mỉm cười đầy ma mị: “Bị tôi
thu hút à?”
Đường Tư Vũ hừ một tiếng: “Đẹp trai hơn
anh cũng chẳng phải chưa từng gặp.”
“Ò. Ai thế?”
“Con trai tôi cũng đẹp gấp nghìn lần anh
rồi.” Đường Tư Vũ đắc ý nhướng mày.
Câu nói này Hình Liệt Hàn cũng không
dám phủ nhận vì gen của con anh tốt, quả
thật không thua gì anh, anh không nhịn
được mỉm cười.
Cậu nhóc thay đồng phục xong, Đường
Tư Vũ nắm tay con đưa con tới trường ăn
sáng, dù sao đồ ăn ở trường cũng rất
nhiều, rất phong phú lại còn dinh dưỡng
hơn ở nhà.
Hình Liệt Hàn xuống lầu theo, thấy Đường
Tư Vũ không đi xe chỉ dắt tay con qua
đường, cậu nhóc vẫy tay về phía anh:
“Daddy, tạm biệt daddyl”
“Tạm biệt con yêu. Chiều daddy qua đón
con.” Hình Liệt Hàn vẫy tay.
Cậu nhóc quay đầu gửi một nụ hôn gió tới
anh, sau đó vừa nhảy chân sáo đi bên
cạnh mẹ tới trường.
Đường Tư Vũ không muốn quay lại nhìn
anh ta, dắt tay cậu nhóc đến cổng trường,
có cô giáo đón con vào lớp. Hai mẹ con
Đường Tư Vũ vẫy tay tạm biệt.
Điện thoại cô reo lên, Đường Tư Vũ cầm
lên nhìn, là Diệp Du, cô vội cười bắt máy:
“Alo, Chị Diệp.”
“Tư Vũ, có chuyện chị thắc mắc muốn hỏi
em, em có biết tin đồn lần trước của em
với Kỳ Lương là ai xóa không?”
“Sao vậy chị? Xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Tư Vũ hiếu kỳ.