Chương : Cùng ăn, cùng ngủ.
Lật đến trang cuối cùng, bức ảnh của
Hình Liệt Hàn không còn quy củ như ảnh
của ông nội anh nữa, người đàn ông này
ngồi trên chiếc ghế sofa vàng, quay lưng
ngược lại với ánh sáng, khoác bộ vest
đậm màu, ngũ quan rõ ràng và có chiều
sâu, giống như một tác phẩm điêu khắc
Hy Lạp. Một nửa gương mặt anh tuấn
hiện ra ngoài ánh sáng và một nửa ẩn
trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đen lạnh
lùng hiện ra rõ nét vẻ hoang dã không
kiềm chế lại được, cả người toát ra loại
khí chất vương giả của một đế quốc kinh doanh.
Tim Đường Tư Vũ bỗng nhiên đập mạnh,
xem ra người đàn ông này vẫn có sức
hút.
Khoảng giờ, điện thoại Đường Tư Vũ
reo lên, cô cầm điện thoại lên xem, là
Hình Liệt Hàn gọi tới.
Cô vội nghe máy: “Alol”
“Cô đâu rồi?”
“Tôi đang ngồi ở đại sảnh.”
“Lên phòng làm việc của tôi.”
“Bây giờ á?”
“ờ”
Đường Tư Vũ tắt điện thoại, tới bàn lễ tân
hỏi lối đi. Quả nhiên cô có hẹn trước, một
nhân viên tiếp tân dẫn cô lên, cô tiếp tân
đó còn nhận ra cô, mừng rỡ hỏi: “Cô có
phải là Đường tiểu thư không ạ? Lần
trước tại buổi hòa nhạc của Diệp Du,
người đánh đàn piano là cô đúng không?”
Đường Tư Vũ không ngờ rằng trên đường
đi lại có người nhận ra mình, cô cười lớn:
“Đúng, là tôi!”
“Cô đánh đàn hay quá, lại còn xinh đẹp
nữa.
“Cảm ơn côi”
Cô tiếp tân không biết Đường Tư Vũ hôm
nay tới gặp ai, cô ngưỡng mộ không ngớt.
Lẽ nào Đường tiểu thư này có quan hệ
với sếp cô?
Thang máy vừa mở ra, Đường Tư Vũ liền
chặn cô tiếp tân lại: “Không cần dẫn
đường nữa đâu, tôi tự biết đi thế nào.
Cảm ơn cô nhiều.”
Nói xong, Đường Tư Vũ một mình bước
về phía trước, dường như cô vẫn nhớ
hướng đi tới phòng làm việc của Hình Liệt
Hàn. Nhưng vừa bước được vài bước,
một trợ lý tới hỏi cô, cô nói muốn tới gặp
Hình Liệt Hàn, người trợ lý lập tức đưa cô
tới phòng làm việc của Hình Liệt Hàn.
Cô trợ lí gõ cửa, một âm thanh từ trong
phòng phát ra: “Mời vào!”
Cô trợ lý đẩy cửa mời Đường Tư Vũ vào.
Đường Tư Vũ vừa bước được vài bước
thì thấy Hình Liệt Hàn một tay đút vào túi
quần một tay đang cầm một ly café đứng
trước cửa sổ, thân hình cường tráng cao
lớn ấy khiến anh đứng ở độ cao này như
mang khí chất của một bậc đế vương.
Đường Tư Vũ không lên tiếng nhưng Hình
Liệt Hàn vẫn tự động quay đầu lại nhìn cô,
tò mò nheo mày quan sát cô, hình như
đang đánh giá một lượt, rốt cuộc vì
chuyện gì mà cô lại đến cầu xin anh.
Đường Tư Vũ bị ánh mắt sâu thẳm của
anh nhìn chằm chằm có chút không thoải
mái, cô mỉm cười: “Anh xong việc chưa?
Đi ăn được chưa?”
“Nếu có chuyện gì cầu xin tôi thì một bữa
cơm không thể trao đổi được đâu.” Hình
Liệt Hàn lập tức nói rõ.
Đường Tư Vũ biết chắc chắn một bữa
cơm không thể đánh đổi với anh ta nên cô
chỉ có thể vào thẳng vấn đề, lựa lời nói:
“Tôi muốn hỏi một chút, anh xóa tin đồn
của tôi với Kỳ Lương là được rồi sao còn
phong sát anh ấy làm gì?”
Đôi mắt sâu thẳm của Hình Liệt Hàn toát
ra một sự lạnh lùng: “Tôi còn nghĩ cô cầu
xin tôi chuyện gì. Hóa ra cô vì người đàn
ông này mà tới thỉnh cầu tôi.”
Đường Tư Vũ thấy anh nói như vậy liền
nhận ra chắc chắn do anh ta làm chuyện
đó: “Tôi xin anh bỏ qua cho anh ấy được
không?”
Hình Liệt Hàn nhìn biểu cảm của cô vì
một người đàn ông khác liền gằn giọng:
“Cô cầu xin tôi là vì cô thích tên Kỳ Lương
đó đúng không?
Đường Tư Vũ chớp mắt, người đàn ông
này lại hiểu nhầm chuyện này đi đâu vậy?
“Không phải, tôi chỉ thay anh ấy cầu xin
anh với tử cách là một người bạn mà
thôi.” Đường Tư Vũ giải thích.
“Cô vừa cười vừa nói với anh ta sau hậu
trường, lại còn đánh đàn với nhau. Lần
trước cô uống say tại buổi tiệc chúc mừng
của Diệp Du, còn ôm anh ta trong thang
máy. Đường Tư Vũ, cô thật sự thích anh
ta vậy sao?” Hình Liệt Hàn cắn đôi mô
mỏng hỏi tiếp.
Đường Tư Vũ lập tức chớp chớp mắt,
hôm đó mọi chuyện diễn ra sau buổi tiệc
cô nhớ không rõ lắm, cô thực sự ôm Kỳ
Lương đi ra sao? Vậy nhát định là do cô
uống say đứng không vững nên mới ôm
anh ấy như vậy.
“Tôi với anh ấy chỉ là bạn bè. Xin anh giúp
tôi chuyện này với. Bỏ qua cho anh ấy
đi! Đường Tư Vũ không muốn dây dưa
mãi chủ đề này, chỉ muốn người đàn ông
này giúp đỡ.
Ánh mắt thâm sâu của Hình Liệt Hàn
phức tạp khóa chặt người cô, cho dù anh
tin người phụ nữ này không thích anh ta
nhưng thấy cô vì người đàn ông khác mà
hạ thấp mình đi cầu xin anh, trong lòng
anh thấy khó chịu.
“Cầu xin cũng phải có thái độ của người
cầu xin. Chắc là cô chưa cầu xin ai bao
giờ nhỉ! Hình Liệt Hàn không định dễ
dàng bỏ qua chuyện này.
Đường Tư Vũ híp mắt: “Vậy anh muốn
sao?”
Quả nhiên người đàn ông này chuẩn bị
đưa ra yêu cầu, chỉ cần nằm trong phạm
vi chịu đựng của cô, cô quyết sẽ nhẫn
nhịn chịu đựng những yêu cầu biến thái
của anh ta.
“Không thế nào cả. Tôi muốn ngủ trên
giường em trong vòng một tháng, hơn
nữa em nhất định phải nằm bên cạnh.”
Yêu cầu của Hình Liệt Hàn rất rõ ràng, chỉ
muốn ngủ cùng cô.
Chỉ đơn giản là ngủ cùng bởi vì tối hôm
qua anh không thoải mái khi bị chính
người phụ nữ này bỏ rơi.
Đường Tư Vũ như sắp điên lên, người
đàn ông này quả nhiên rất độc ác, cô cắn
môi nói: “Có phải chỉ là ngủ cùng thôi
không?”
“Đúng, ngủ cùng!” Hình Liệt Hàn nói hai từ
này vô cùng ấm áp.
“Tôi nói trước, anh ngủ chỗ anh, tôi ngủ
chỗ tôi, cấm được làm những chuyện
khác.” Đường Tư Vũ lạnh lùng nói.
Hình Liệt Hàn không ngờ rằng cô lại nói
mắt điều kiện ấy.
“Được! Chỉ cần ngủ cùng cô trên chiếc
giường đó là được. Đây chỉ là một yêu
cầu thôi, còn một yêu cầu nữa.”
Đường Tư Vũ trợn mắt, tức giận nhìn anh
chằm chằm: “Lấy đâu ra mà lắm điều kiện
thế?”
“Vậy rốt cuộc em có muốn tôi bỏ qua cho
tên Kỳ Lương đó không? Em phải biết, tôi
có thể cho anh ta cả đời này không quay
trở lại ngành này nữa đâu.”
“Anh…được thôi! Nói đi, điều kiện thứ hai
là gì?” Đường Tư Vũ nhẫn nhịn sự đáng
ghét của anh.
Hình Liệt Hàn thú vị nhìn cô, suy nghĩ: “Ăn
cơm trưa cùng tôi trong vòng một tháng,
chỉ cần tôi gọi lúc nào em cũng phải tới.”
“Tôi mời không nồi trong một tháng đâu?”
Đường Tư Vũ hừ giọng.
“Ai nói em mời? Ngồi ăn cùng tôi là được.
Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần
một tháng ăn ngủ cùng em mà thôi.”
Mà thôi? Đường Tư Vũ thật sự muốn tát
thêm một phát nữa vào gương mặt điển
trai của anh ta.
Người đàn ông này không biết “vừa vừa
phải phải” nghĩa là gì à?
Được thôi! Ăn cùng thì cô ăn, còn ngủ
cùng thì thiệt thòi cho con trai vì phải ngủ
với họ trong vòng một tháng.
“Được. Tôi đồng ý. Cấm được thêm yêu
cầu nào nữa.” Đường Tư Vũ nghiền răng.
Hình Liệt Hàn cong môi cười thỏa mãn:
“Được. Thành giao! Tôi sẽ lập tức liên hệ
với người của tôi gỡ bỏ tin đó xuống.
Nhưng em phải hứa với tôi sau này không
được gặp anh ta nữa.”
Đường Tư Vũ cũng không muốn gây thêm
rắc rồi cho anh ta, gật đầu nói: “Được thôi.
Nhưng nếu tôi có vô tình gặp ở buồi biểu
diễn nào, giao lưu giữa bạn bè với nhau
anh không được phép can thiệp”.
“Cái này thì được. Tôi đang nói quan hệ
cá nhân.” Hình Liệt Hàn đặc biệt nhấn
mạnh, đồng thời bổ sung thêm một câu:
“Còn nữa, Mộ Phi em cũng ít gặp lại.