Chương : Gặp Đường Y Y
(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
Hình Liệt Hàn lập tức nghe ra ẩn ý trong
câu nói của cô: “Ý em là sau này để tôi
nấu ăn?”
“Tôi chỉ nghĩ thế thôi, về chuyện bếp núc
thì cánh đàn ông các anh có thể phát triển
một chút. Nếu anh có hứng, chuyện nấu
ăn bếp núc ở nhà tôi có thể giao cho anh.”
Đường Tư Vũ cười có chút tâm cơ.
Hình Liệt Hàn nghĩ ngợi: “Đợi lúc tôi có
thời gian rồi nói.”
“Được thôi. Tôi chờ.” Đường Tư Vũ nói
xong, lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn tiếp.
Chỉ là cô không phát hiện ra rằng ánh mắt
Hình Liệt Hàn liên tục nhìn vào cô, còn có
chút suy tư, người phụ nữ này thật sự
mong đợi tay nghề của anh?
“Sắp kỳ nghỉ đông rồi. Tôi nghĩ nên đăng
ký cho con hai lớp học theo sở thích. Anh
nghĩ sao?” Đường Tư Vũ ngước đầu lên
hỏi anh.
“Xem ý của con nữa.”
“Tôi nghĩ con có thể đăng ký lớp
Taekwondo và lớp cưỡi ngựa, vì cơ thể
con rất yếu.” Đường Tư Vũ mong con trai
sẽ khỏe mạnh hơn.
Hình Liệt Hàn nghe xong, đột nhiên cười
ấm áp nhìn cô: “Cô Đường à, nghe ngữ
điệu này của em dường như em coi tôi là
chồng em rồi”.
Đường Tư Vũ liền đơ người, mặt đỏ bừng
lên: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Tâm tình của Hình Liệt Hàn lại tốt lên: “Tôi
cho phép em coi tôi là chồng hờ. Như kiểu
mà phụ huynh hay hiểu nhằm ý. Tôi là
chồng, em là vợ, chúng ta cùng có một
đứa con.”
“Nếu anh có nhu cầu tôi sẽ giải thích rõ
ràng với họ.” Đường Tư Vũ mặt đầy liêm
chính nói.
Hình Liệt Hàn lập tức nghẹn lại: “Em
không cần giải thích, cứ để họ hiểu nhầm
đi. Như vậy con trai sẽ mở mày mở mặt ở
trường.”
Đường Tư Vũ cũng không phản đối. Tuy
nhiên, nếu người đàn ông này mang
chuyện này ra làm trò đùa, cô sẽ xem xét.
Ăn xong, Hình Liệt Hàn rời đi một lúc,
Đường Tư Vũ nghĩ là anh đi toilet. Đợi
đến khi cô gọi phục vụ tính tiền thì phục
vụ mới nói cho cô biết hóa đơn đã được
thanh toán rồi.
Đường Tư Vũ nhìn người đàn ông đối
diện: “Chẳng phải đã nói bữa này tôi mời
rồi sao?”
“Đi ăn cùng phụ nữ tôi chưa bao giờ để
phụ nữ trả tiền, đây là lòng tự trọng của
đàn ông.” Hình Liệt Hàn trưng ra bộ mặt
đương nhiên.
Đường Tư Vũ thấy anh đến lý do cũng
nghĩ được ra, cô đương nhiên cũng không
thể phản đối, cô cầm túi lên nói: “Vậy tôi
về trước đây.”
“Về văn phòng đợi tôi, tôi họp xong thì ta
cùng đi đón con trai.” Hình Liệt Hàn nói
với giọng điệu ra lệnh.
“Tôi có lái xe.” Đường Tư Vũ không muốn
như vậy.
Hình Liệt Hàn lập tức không vui nói: “Tôi
sẽ bảo vệ sĩ lái về cho em.”
“Nhưng ở văn phòng anh chán lắm.”
Đường Tư Vũ nhíu mày, nhất quyết muốn
đi.
Hình Liệt Hàn đột nhiên bá đạo giữ chặt
tay cô: “Tôi bảo em đợi tôi.”
Câu nói này khiến tim Đường Tư Vũ đập
mạnh, cô hơi hoảng loạn, rút tay ra: “Nói
chuyện thì nói được rồi, anh đừng động
tay động chân như vậy.”
Hình Liệt Hàn hừ một tiếng: “Nếu em
không đợi tôi, khả năng tôi sẽ đổi ý đấy,
tôi sẽ không gỡ tin nữa.”
Đường Tư Vũ lập tức trợn mắt nhìn anh,
trong ánh mắt tràn đầy tia lửa tức giận.
Hình Liệt Hàn đón nhận ánh nhìn tức giận
của cô, cong môi lên nói: “Sau này tôi sẽ
không mang điều kiện này ra uy hiếp em
nữa, chỉ hôm nay thôi. Đợi tôi rồi hai ta
cùng đi đón con trai.”
Đường Tư Vũ thực sự rất ghét cái cách
mà anh uy hiếp cô, đành nói: “Vậy tôi đến
một quán cafe gần đấy đợi anh! Tôi không
muốn ngồi ở phòng làm việc của anh.”
“Được.” Hình Liệt Hàn không dám đưa
thêm yêu cầu gì nữa, bởi vì đây là người
phụ nữ duy nhất mà anh không nắm được
trong lòng bàn tay.
Về đến tập đoàn Hình Thị, Đường Tư Vũ
kiên quyết đi dạo quanh đó. Tất nhiên,
dạo phố là bản năng của phụ nữ, dù
không mua quần áo thì cũng phải đi
ngắm những thương hiệu nổi tiếng, đó
cũng là cách để hóa giải nỗi buồn.
Đường Tư Vũ cũng tính đi mua hai chiếc
váy mới. Vào mùa hè cô thích mặc những
chiếc váy ngắn, vừa nhanh lại vừa nhàn,
giống như tính cách của cô vậy.
Đường Tư Vũ một mình tới trung tâm
thương mại, nơi đây là địa điểm tập trung
nhiều thương hiệu nổi tiếng, cũng là thiên
đường mua sắm của các tiểu thư giàu có.
Đường Tư Vũ bắt đầu lựa chọn những
chiếc váy, về giá cả thì cô cũng là người
có thể chấp nhận cái giá đắt một chút néu
cô thích món đồ đó.
Vì lần này lấy cát – xê buổi hòa nhạc cộng
thêm cả tiền tiết kiệm nên cô cũng có thể
phung phí đôi chút.
Đường Tư Vũ vô tình bước vào thử váy
tại tiệm đồ của Armani, có lẽ do hôm nay
cô tùy tiện chọn một chiếc váy giản dị đến
nên thái độ phục vụ ở đây cũng chỉ ở mức
Đường Tư Vũ một mình tới trung tâm
thương mại, nơi đây là địa điểm tập trung
nhiều thương hiệu nổi tiếng, cũng là thiên
đường mua sắm của các tiểu thư giàu có.
Đường Tư Vũ bắt đầu lựa chọn những
chiếc váy, về giá cả thì cô cũng là người
có thể chấp nhận cái giá đắt một chút néu
cô thích món đồ đó.
Vì lần này lấy cát – xê buổi hòa nhạc cộng
thêm cả tiền tiết kiệm nên cô cũng có thể
phung phí đôi chút.
Đường Tư Vũ vô tình bước vào thử váy
tại tiệm đồ của Armani, có lẽ do hôm nay
cô tùy tiện chọn một chiếc váy giản dị đến
nên thái độ phục vụ ở đây cũng chỉ ở mức
nhiệt tình bình thường.
“Mời chị xem tự nhiên ạ!” Phục vụ nói với
cô.
Đường Tư Vũ cũng không để ý, tự do đi
ngắm đồ, đột nhiên Đường Tư Vũ nghe
thấy một chất giọng quen thuộc, cô cau
mày, là Đường Y Y
Thật là trùng hợp, đúng thật là Đường Y
Y. Lúc cô ta lựa đồ thì đã nhìn thấy Đường
Tư Vũ.
Đường Y Y đang thư thái chọn đồ, lập tức
hàng lông mày trở nên vặn vẹo. Đường
Tư Vũ là chị nhưng cô không chủ động
qua chào hỏi Y Y.
Cô vẫn tiếp tục xem đồ, cuối cùng cô cũng
tìm thấy một chiếc váy mà cô vô cùng hài
lòng, liền nói với nhân viên: “Lấy cho tôi
thử chiếc váy này.”
“Cho hỏi chị mặc size gì ạ?”
“Size MI” Đường Tư Vũ muốn mặc rộng
rãi một chút.
Bỗng nhiên Đường Y Y bước tới gần, giật
chiếc váy trên tay cô nhân viên: “Chiếc
này tôi lấy, đóng vào cho tôi.”
Ánh mắt Đường Tư Vũ đảo qua: “Cái này
tôi thấy trước.”
“Cô. nhìn thấy trước thì là của cô à? Tôi là
khách VIP ở đây, tôi có quyền ưu tiên.”
Đường Y Y đắc ý.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh không
dám nói gì.
“Đừng làm loạn nữa. Tôi không có tâm trí
để cãi nhau với cô đâu.” Đường Tư Vũ
nhíu mày, đối với hai mẹ con nhà này, cô
luôn dùng biện pháp hòa bình để giải
quyết.
Dù sao cô ta cũng là con gái của cha cô.
“Ai làm loạn với cô? Tôi nói cho cô biết
thứ cô muốn tôi sẽ cướp hết. Quần áo
cũng vậy, đàn ông cũng vậy. Tôi sẽ không
buông Mộ Phi đâu.” Đường Y Y trực tiếp
khiêu khích.
Đường Tư Vũ nghe xong câu này, tâm
trạng liền trở nên tức giận, cô cười lạnh:
“Để xem cô có bản lĩnh không? Người
dâng đến tận nhà rồi mà người ta cũng
không thèm, cô có định giữ thể diện cho
gia đình không?”
Đường Y Y tức đến mức sắc mặt trở nên
khó coi: “Đường Tư Vũ, cô đừng quá kiêu
ngạo!”
“Cô không trêu tôi, tôi cũng không gây sự
với cô.” Đường Tư Vũ lạnh mặt.
“Rõ ràng là cô vừa về nước là cướp Mộ
Phi khỏi tay tôi, cô còn mặt mũi gì nữa
không?”
“Tôi không thèm. Tặng cô đấy! Dù sao cô
cũng chẳng có gì.” Đường Tư Vũ lạnh
lùng đả kích.
Đường Y Y tức đến mức hay tay bóp chặt
chiếc váy, nhân viên đứng cạnh cũng sợ
chiếc váy sẽ rách mắt, vội vàng can ngăn:
“Hóa ra hai vị có quen biết nhau! Đường
tiểu thư, cô còn muốn lấy chiếc váy này
không?”
“Tất cả các size của chiếc váy này đưa tôi
xé hết, rồi đóng bao vứt đi. Tôi trả tiền.”
Đường Y Y nhìn chằm chằm Đường Tư
Vũ, dường như trút hết cơn giận lên chiếc
váy trên tay.