Chương : Anh an ủi cô
(Cảm ơn các bạn đã ghé xem, nhóm sẽ cập nhật liên tục truyện mới nhất)
Trong lúc đợi đèn giao thông dài đằng
đẵng phía trước, cô cầm cốc cafe chậm
rãi uống, ly cafe cô đang cầm trên tay bị
người đàn ông kế bên vươn tay cướp
mắt, lúc cô chưa kịp phản ứng lại liền nhìn
thấy ống hút cô đang hút dở, người đàn
ông kia không hề ghét bỏ trực tiếp hút vào
trong miệng anh ta.
“Này! Anh…” Đường Tư Vũ cạn lời, người
đàn ông này có thể kiêng dè chút được
không?
“Uống một ngụm không được à? Keo kiệt
thế làm gì?” Hình Liệt Hàn uống xong liền
trả lại cô.
Đây là trọng tâm sao? Quan trọng là họ
dùng chung một ống hút ý hiểu không?
Đường Tư Vũ lấy ra tờ giấy ăn ở trước
mặt, lập tức lau từ trên xuống dưới ống
hút, người đàn ông bên cạnh tức giận
nhìn cô: “Chê nước bọt của tôi?”
“Tôi không quen dùng chung đồ với người
khác, trừ con trai tôi.” Đường Tư Vũ lãnh
đạm trả lời, sau đó trước vẻ mặt tức giận
của anh, cô cắm lại ống hút, đắc ý hút rộp
một hơi.
Hình Liệt Hàn muốn giữ chặt cô trên ghế
rồi hung hăng cưỡng hôn cô một cái,
khiến cô đắc ý nhưng bây giờ chưa phải
lúc, buổi tối anh hoàn toàn có thể thực
hiện việc này.
Đôi môi như cánh hoa của Đường Tư Vũ
bị anh nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy
cơ thể nóng lên một cách vô cớ.
Đáng chết! Người phụ nữ này từ bao giờ
đã hạ độc anh? Sao với những người phụ
nữ khác anh không có hứng thú gì mà
ngược lại với người mẹ của con trai anh
này, vậy mà anh lại có suy nghĩ này?
“Đèn xanh rồi. Anh còn ngơ ra thế làm
gì?” Đường Tư Vũ nhắc nhở.
Hình Liệt Hàn lập tức đạp chân ga, chạy
xe phi về phía trước.
Đường Tư Vũ ở bên cạnh cũng không nói
gì, cô bắt đầu nghĩ Đường Y Y sẽ báo thù
cô như thế nào vì cái tát lúc nãy. Đang
nghĩ thì điện thoại cô vang lên, cô cầm lên
xem, là cha gọi tới.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn ở bên cạnh hơi
giật mình nhìn cô, vừa nãy cô đã đánh
người?
Đường Hùng có chút khó xử nói: “Dù Y Y
có nói gì thì con cũng không được đánh
người như vậy chứ! Có chuyện gì mà hai
chị em không thể nói chuyện đàng hoàng
được nhau? Các con bây giờ cũng đâu
phải trẻ con nữa.”
Đường Tư Vũ cơ bản không muốn nhắc
tới nguyên nhân đánh người vì đối với cái
chết của mẹ cô, cha cô cũng đã áy náy
trong lòng một khoảng thời gian, bây giờ
cô không muốn nhắc đến mẹ trước mặt
ông.
“Con với cô ta chẳng có gì cần nói cả.
Cha, cha đừng quản nữa. Cô ta đáng bị
ăn đánh. Con cũng không xin lỗi đâu.”
“Cha hy vọng con sẽ xin lỗi Y Y, cùng
ngồi xuống mà giải quyết chuyện này.”
Đường Hùng khuyên nhủ.
“Cha nói với Đường Y Y là con sẽ không
bao giờ xin lỗi cô ta đâu. Vì sao con đánh
cô ta, trong lòng cô ta biết rõ.” Đường Tư
Vũ cố chấp nói.
“Nhưng con đánh người là con không
đúng, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng dạy
con cái tính đánh người.” Đường Hùng ra
vẻ một người cha nghiêm khắc nói.
Sống mũi Đường Tư Vũ liền cay cay, dù
sao cô cũng là con gái ông mài Cha dạy
dỗ con cái, cô cũng cảm thấy khá ấm ức.
“Cha! Chuyện này cha đừng quản nữa, dù
sao con cũng không xin lỗi cô ta đâu.” Nói
xong, Đường Tư Vũ tắt điện thoại.
Hình Liệt Hàn nhìn cô ôm mặt, mái tóc dài
rũ xuống mắt, anh không nhịn được chế
giễu: “Em có khuynh hướng bạo lực à?
Sao lại thích tát người thế?”
Bời vì tối qua anh cũng ăn một cái tát nên
anh vẫn còn ghim trong lòng.
Vốn tưởng rằng nói như vậy cô sẽ phản
bác nhưng Hình Liệt Hàn lại thấy người
con gái bên cạnh không nói một lời nào,
ngược lại còn quay mặt ra phía cửa xe.
Hình Liệt Hàn lập tức cảm thấy có gì đó
không đúng, anh liền dừng xe vào lề
đường, khẽ quay người sang phía cô:
“Sao thế?”
Lúc này, anh nhìn thấy biểu cảm của cô,
Đường Tư Vũ cắn môi, trong hốc mắt cô
long lanh những giọt nước mắt, nhưng
chúng quật cường không hề rơi xuống.
“Khóc à?” Trong lòng Hình Liệt Hàn lập
tức hơi hoảng loạn vì anh không biết phải
làm gì với giọt nước mắt của con gái.
“Lái xe đi! Đừng để ý đến tôi.” Đường Tư
Vũ cúi đầu xuống, cuối cùng một giọt
nước mắt không kìm được cũng rơi xuống
ống quần, chiếc quần jeans sẫm màu hiện
rõ ràng vệt nước mắt rơi xuống.
Hình Liệt Hàn liền lấy giấy đưa cho cô
nhưng Đường Tư Vũ không nhận. Hình
Liệt Hàn thầm nghĩ lẽ nào là do câu nói
đùa của anh vừa nãy đã chọc tức cô? Cô
đang tức giận anh?
Anh chỉ có thể đưa tay lên mắt giúp cô lau
đi những giọt nước mắt ấy. Đường Tư Vũ
đưa tay đẩy tay anh ra, không muốn cho
anh lau.
“Khóc cái gì? Ai ức hiếp em? Nói với tôi,
tôi sẽ giải quyết giúp em.” Hình Liệt Hàn
vừa lau vừa không tự chủ được tức giận
thay cô.
Đường Tư Vũ cầm lấy tờ giấy trong bàn
tay anh, sau khi lau sạch nước còn vương
trên khóe mắt, cô hít sâu một hơi nói: “Lái
xe đi! Tôi không sao.”
Chuyện trong nhà cô không muốn để
người đàn ông này can thiệp vào, cô chỉ
muốn tự mình giải quyết.
Hình Liệt Hàn khởi động xe tiếp tục lái đi,
nhưng anh không ngừng quan sát người
con gái bên cạnh, phát hiện cô trầm mặc
cắn môi, trong mắt tràn đầy sự buồn
phiền.
Anh không nhịn được phỏng đoạn chuyện
vừa xảy ra, vừa nãy cô gặp người em gái
cùng cha khác mẹ kia rồi cãi nhau, xong
cô đánh cô gái ấy. Bây giờ cha cô gọi để
hỏi tội, dạy dỗ cô, cô cảm thấy uất ức nên
mới khóc!
Hình Liệt Hàn muốn nói gì đó khuyên cô
nhưng anh phát hiện an ủi người khác
thực sự không phải sở trường của anh, vì
vậy anh chỉ có thể tiếp tục yên lặng.
phút sau, chiếc xe lái tới trường học rồi
dừng lại bên lề đường, Hình Liệt Hàn mở
cửa xe bước xuống, Đường Tư Vũ ở bên
kia cũng đã xuống xe, cô vứt cốc cafe vào
thùng rác rồi cúi đầu đi tới cổng chính của
trường.
Hình Liệt Hàn bước theo sau nhìn cô. Anh
đã từng điều tra qua hoàn cảnh của cô.
Năm tuổi mẹ cô mất, người tình của
cha cô đưa một người con gái về nhà học
Đường, có thể thấy từ lúc đó vị trí của cô
trong Đường gia đã không còn rồi.
Không rõ vì sao, Hình Liệt Hàn lại có chút
thương xót cho cô, nhưng không biết phải
làm gì cho cô lúc này.
Quẹt thẻ bước vào trường, hai người thấy
con trai ở khu vui chơi.
“Mami… daddy.” Cậu nhóc vô cùng vui
mừng đeo balo chạy tới.
Đi lên phía trước, tâm trạng suy sụp lúc
nãy của Đường Tư Vũ đã lập tức được
thay bằng một nụ cười: “Tiểu Hi.” Nói
xong, cô cúi người xuống rồi đi tới bế con
trai lên.
Tim Hình Liệt Hàn như thắt lại vì trước
mặt con người phụ nữ này lại có khả
năng giấu đi toàn bộ cảm xúc trong lòng
nhanh đến như vậy!
“Nói cho mami biết hôm nay con chơi có
vui không?” Đường Tư Vũ nhìn gương
mặt nhỏ đẹp trai của con trai, mọi phiền
não đều tan biến.
“Dại Con chơi rất vui. Hôm nay con còn
dạy các bạn đánh đàn đấy ạ!”