Hai đám người đánh nhau loạn thành một đoàn.
Dĩ nhiên là đám người của Hoắc Hạo Nhiên chiếm ưu thế.
Anh đi tới trước mặt Đoàn tổng, trầm giọng nói: "Thế nào, Đoàn tổng ông vẫn còn muốn kiếm chuyện?"
"Thằng oắt con, mày đợi đó cho tao!" Đoàn tổng ôm cái mặt bị đánh sưng lên như cái đầu heo của mình mà gào lên.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng tiệc ầm một cái được mở ra, một toán cảnh sát ùa vào.
Viên cảnh sát trưởng giọng nói ồm ồm như sấm: "Các người làm gì vậy, pháp luật ở đây là cho phép các người đánh nhau."
Lý Ngân bị đánh mắt cũng sưng vù tím bầm hết cả lên, hắn ta khúm núm đi tới trước mặt viên cảnh sát trưởng cung kính lễ độ trình bày.
Hắn ta tuy khúm núm nhưng giọng điệu lại mang theo đầy nịnh hót: "Sếp à, anh xem chúng tôi đây chỉ là thương nhân làm ăn nhỏ, đâu có nghĩ bên đối tác lại không nhẫn nại, ra tay với chúng tôi như vậy." Lý Ngân vẫn tiếp tục múa rìu qua mắt thợ, "Nếu sếp không tin, anh có thể cho người kiểm tra camera ở đây, lời của tôi nói hoàn toàn là sự thật.
Đoàn tổng chúng tôi không có làm gì đến bọn họ cả."
Viên cảnh sát trưởng vừa nghe đến danh xưng của Đoàn Giác, trong lòng không khỏi thở dài một cái, đúng là số nhọ, không ngờ tối nay nhận báo án, lại đụng phải tên doanh nhân chơi bẩn nhất ở thành phố G này.
Bên trong phòng, hai nhân viên nữ co rúm cả người vì sợ, đứng kéo nhau vào một góc, đầu cúi gầm xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Viên cảnh sát trưởng nhìn hết một lượt đám người ở trong phòng vip, y đương nhiên nhận ra Đoàn tổng.
Tên Đoàn tổng ở thành phố G, trong giới có ai là không biết hắn?
Dĩ nhiên y cũng biết danh tiếng của Đoàn tổng, động vào tên béo kia, cho dù không thiệt hại gì, nhưng phiền phức sẽ không nhỏ chút nào.
Cha của hắn là chủ tịch của một tập đoàn lớn trong thành phố, quan hệ với ông nọ bà kia cấp cao không ít, cảnh sát bên y nếu dây dưa với dám người này, quả thật sẽ tự chuốc phiền phức lớn vào mình.
Viên cảnh sát trưởng lại lưỡng lự chưa có quyết định.
Cấp trên của y e là cũng phải nể mặt Đoàn gia mấy phần, chứ đứng nói đến là bản thân anh ta, trong tay chỉ nắm cái chức đội trưởng nhỏ nhoi.
Nhưng cũng không thể giải quyết vấn đề mà không có đạo lý.
Bỏ qua bên phía Đoàn tồng, viên cảnh sát trưởng lúc này mới nhìn đến đám người Hoắc Hạo Nhiên, anh ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Hoắc Hạo Nhiên, người thanh niên tuấn lãng lại phong độ đĩnh đạc như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta thấy trong đời.
Không hiểu vì lý do gì, nhưng viên cảnh sát trưởng này lại cảm nhận được một sự nguy hiểm không hề nhỏ từ trong chính suy nghĩ của bản thân, rằng tên béo Đoàn tổng kia đúng là có mặt mũi lợi hại rồi đấy, nhưng chàng trai trước mặt anh ta đây, lại còn nguy hiểm hơn nhiều.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, viên cảnh sát trưởng tiến tới trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, nhưng ngay lập tức anh ta bị ngăn lại bởi Trần Sang và vệ sĩ thân cận của Hoắc Hạo Nhiên.
"Các người muốn chống người thi hành công vụ?" Viên cảnh sát trưởng nghiêm giọng nói.
"Trần Sang, Phi Ân đừng làm rộn, hai cậu tránh ra đi." Hoắc Hạo Nhiên nhàn nhạt ra lệnh.
Nghe tiếng Hoắc Hạo Nhiên, Trần Sang và vệ sĩ tên Phi Ân kia đành lùi sang một bên không dám trái lệnh.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn viên cảnh sát, thản nhiên nói: "Được rồi, anh muốn thi hành công vụ thế nào?" Anh nhìn thẳng vào mắt anh ta, lại hỏi: "Mỗi ngày trôi qua, không biết cảnh sát trưởng như ông đây thi hành công vụ bao nhiêu lần?"
Viên cảnh sát trưởng đứng hình, rốt cuộc cũng không biết nên trả lời thế nào cho đúng.
Những vụ thế này, xảy ra rất nhiều, đa phần đều không khỏi có liên quan đến tên Đoàn tổng kia.
Vậy nên anh ta nhắm một mắt rồi lại mở một mắt cho qua.
Nhưng còn lần này, người đứng trước mặt anh ta chính là thương nhân ở thành phố khác, nên làm thế nào mới được?
Cảnh sát trưởng kia còn đang phân vân thì Hoắc Hạo Nhiên đã bước đến trước mặt anh ta, anh lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp màu vàng kim đưa tới trước mặt anh ta, nói: "Anh không cần phải khẩn trương như vậy, tôi là Hoắc Hạo Nhiên ở Lam Thành, cũng chỉ đến đây làm ăn nhỏ thôi, chúng tôi không có ý định ngăn cản ai thi hành công vụ cả, đi thôi, người của tôi sẵn sàng cùng anh hợp tác để giải quyết chuyện này." Hoắc Hạo Nhiên ngừng vài giây, anh lại nói: "Có điều, cảnh sát trưởng à, dựa trên luật pháp và đạo đức nghề nghiệp của viên chức nhà nước, tôi mong anh có thể chí công vô tư."
Dứt lời Hoắc Hạo Nhiên mang theo Phương Vũ Yên và người của anh đi tới đồn cảnh sát trước.
Để lại đám Đoàn tổng và tốp cảnh sát trong phòng vip với một mảnh hỗn độn.
Viên cảnh sát trưởng nhìn theo bóng lưng Hoắc Hạo Nhiên, trên tay anh ta đang cầm tấm danh thiếp vàng kim bóng loáng của anh, rõ ràng chỉ là một tấm danh thiếp, nhưng lại có cảm giác như cầm phải một củ khoai nóng bỏng.
Hoắc Hạo Nhiên.
Tổng giám đốc tập đoàn tài chính xuyên quốc gia.
Đứng đầu thành phố trong khu vực phía đông trong nước.
Người đàn ông trẻ tuổi này thực sự là một con mãnh hổ nguy hiểm, không dễ chơi.
Viên cảnh sát trưởng cất tấm danh thiếp vào túi áo, khẽ hít sâu một cái, thân làm một cảnh sát trưởng nhưng khi nãy đối diện với Hoắc Hạo Nhiên, anh ta đã không tránh khỏi cảm thấy rét lạnh sóng lưng.
Thật sự là không thể động vào người này, Hoắc Hạo Nhiên là công dân của thành phố khác, không thuộc quyền quản lý của cảnh sát ở đây.
Viên cảnh sát trưởng nghĩ vậy liền đi tới trước mặt Đoàn tổng, lãnh đạm nói: "Đoàn tổng, phiền cậu đem người của cậu cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến để điều tra."
Đoàn tổng nghe cảnh sát trưởng nói vậy, lập tức nổi giận, hắn ta hai mắt đỏ ngầu nhìn cảnh sát trưởng gằn lên, "Cậu Tống, cậu đang nói gì vậy, tên họ Hoắc kia đã đánh tôi ra thế này, cậu sao không bắt hắn ta lại, mà lại muốn bắt tôi đến cục của cậu?"
Viên cảnh sát trưởng cười lạnh, sắc mặt đầy khinh thường lãnh đạm nói: "Đoàn tổng, ông không phải vu khống cho ai cả, ai đúng ai sai, tôi điều tra xong chẳng phải sẽ rõ.
Còn bây giờ, thì ông và người của ông theo tôi về cục cảnh sát, đến lúc đó ông có thể biện minh hay không cho sự việc này."
Đoạn anh quay sang ra lệnh cho mấy nhân viên cảnh sát còn lại, "Các cậu mang bọn họ về cục, làm việc với từng người một."
"Vâng, thưa đội trưởng." Đám anh em dưới trướng của cảnh sát trưởng gật đầu răm rắp, nhanh chóng giải tất cả đám người của Đoàn tổng, bao gồm cả hắn ta về cục cảnh sát.
Nhanh chóng gọn ghẽ, căn phòng nhanh chóng không còn bóng người.
....
Trên xe, Phương Vũ Yên ngồi cùng Hoắc Hạo Nhiên ở ghế sau, đám người đi theo Hoắc Hạo Nhiên cũng theo lệnh của Hoắc Hạo Nhiên cùng đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.
Cả bọn ung dung tự tại như thường, xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Duy chỉ có Phương Vũ Yên là nóng lòng như lửa đốt, tâm cô loạn lên vì lo lắng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô mà ra, nếu cô không quá kích động thì đã không xảy ra loại chuyện này, cả đám bọn họ cũng không dính dáng vào hoàn cảnh như thế này.
Phương Vũ Yên lo lắng hồi hộp đến nỗi hai bàn tay xoắn chặt vào nhau, cô chốc chốc lại nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn tới Hoắc Hạo Nhiên.
"Hoắc tổng, xin lỗi anh, tất cả là do tôi mà các anh bị cảnh sát hỏi chuyện....chuyện này, tôi...tôi thật sự..." Phương Vũ Yên ấp úng.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn phản ứng của cô gái này, anh chỉ khẽ cười nói: "Phương Vũ Yên, em là luật sư đấy! Việc này quá là bình thường so với năng lực của em." Anh vỗ vai cô nhẹ nhắc nhở, "Em sẽ không để cho mấy người chúng tôi chịu ủy khuất đúng chứ luật sư Phương, cô lên, tôi tin tưởng em."
Lời của Hoắc Hạo Nhiên vừa dứt, Phương Vũ Yên mới ngớ ra, đúng rồi, cô chẳng phải là luật sư sao, cô là một luật sư đấy.
Anh không nhắc, cô cũng đã quên luôn bản thân mình vốn là một luật sư luôn.
Đúng là tệ thật.
Phương Vũ Yên cúi đầu trầm mặc, có lẽ tại cô vẫn còn rất sợ chuyện lúc nãy.
Cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nếu như không có Hoắc Hạo Nhiên can thiệp.
Suy nghĩ trong đầu như vậy, cô bất giác lại ngẩng mặt lên nhìn anh, trùng hợp lại đụng phải ánh mắt của anh, đôi mắt kia thật sự rất đẹp, mà lại mang theo một sức mạnh rất lớn, có thể làm tan chảy mọi thứ đối diện với nó.
Hoắc Hạo Nhiên cười hỏi: "Em vẫn còn sợ chuyện lúc nãy à?"
"Không," Phương Vũ Yên lắc đầu phủ nhận, "Được Hoắc tổng giác ngộ, tôi hết sợ rồi."
Hoắc Hạo Nhiên có chút buồn cười vì câu trả lời của Phương Vũ Yên, anh nhàn nhạt nói: "Không sợ là tốt rồi, chuyện ở cục cảnh sát còn lại giao cho em đấy.
Được chứ?"
Phương Vũ Yên gật đầu khẳng định, "Tất nhiên là được, cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đầu heo kia đâu." Phương Vũ Yên ánh mắt thoáng qua chút lãnh ý cay độc, mà Hoắc Hạo Nhiên dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy biểu hiện nhỏ đó, anh cười trong lòng, như vậy mới đúng chứ, vậy mới là Phương Vũ Yên của anh chứ.
Phải cho tên Đoàn tổng kia biết được sự lợi hại của người phụ nữ của Hoắc Hạo Nhiên anh.
Mà nếu không như vậy, anh cũng sẽ không tha cho hắn, chuyện khi nãy hắn dám đụng chạm đến người phụ nữ của anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Người phụ nữ của anh, anh còn chưa nỡ nặng lời hay quâ phận với cô, thế mà tên béo kia lại gan lớn làm chuyện đó, để giải quyết xong ở cục cảnh sát, tư cá nhân anh sẽ giải quyết chuyện riêng với hắn.
Phương Vũ Yên đã trấn tĩnh trở lại, cô bắt đầu suy xét lại mọi chuyện, bất giác lại suy nghĩ về Hoắc Hạo Nhiên, cô nhớ lại tù lúc bị anh kéo vào ôm trong ngực tránh khỏi tên Đoàn tổng xấu xa kia, cô cũng không bài xích anh cho lắm, ngược lại hành động bảo bọc vì cô mà anh bị thương bị kéo vào loại chuyện này, rồi công ty thế nào cũng thiệt hại không ít vì không kí kết được hợp đồng làm ăn, lại khiến trái tim cô rung động một chút, cô hình như hơi lay động một chút rồi hay sao ấy nhỉ...?
Liệu có phải cô đã động tâm rồi hay không?
Nếu vậy, cô có nên nhận lời để Hoắc Hạo Nhiên, cho anh làm ba nuôi của con trai cô hay không?
Bao nhiêu là câu hỏi hiện lên trong đầu Phương Vũ Yên, cô cứ vậy mà ở trước mặt Hoắc Hạo Nhiên miên man chìm vào cảm xúc của bản thân.
Chiếc xe của họ do Trần Sang lái một đường nhanh chóng đến cục cảnh sát...
Hai đám người đánh nhau loạn thành một đoàn.
Dĩ nhiên là đám người của Hoắc Hạo Nhiên chiếm ưu thế.
Anh đi tới trước mặt Đoàn tổng, trầm giọng nói: "Thế nào, Đoàn tổng ông vẫn còn muốn kiếm chuyện?"
"Thằng oắt con, mày đợi đó cho tao!" Đoàn tổng ôm cái mặt bị đánh sưng lên như cái đầu heo của mình mà gào lên.
Ngay lúc này, cánh cửa phòng tiệc ầm một cái được mở ra, một toán cảnh sát ùa vào.
Viên cảnh sát trưởng giọng nói ồm ồm như sấm: "Các người làm gì vậy, pháp luật ở đây là cho phép các người đánh nhau."
Lý Ngân bị đánh mắt cũng sưng vù tím bầm hết cả lên, hắn ta khúm núm đi tới trước mặt viên cảnh sát trưởng cung kính lễ độ trình bày.
Hắn ta tuy khúm núm nhưng giọng điệu lại mang theo đầy nịnh hót: "Sếp à, anh xem chúng tôi đây chỉ là thương nhân làm ăn nhỏ, đâu có nghĩ bên đối tác lại không nhẫn nại, ra tay với chúng tôi như vậy." Lý Ngân vẫn tiếp tục múa rìu qua mắt thợ, "Nếu sếp không tin, anh có thể cho người kiểm tra camera ở đây, lời của tôi nói hoàn toàn là sự thật.
Đoàn tổng chúng tôi không có làm gì đến bọn họ cả."
Viên cảnh sát trưởng vừa nghe đến danh xưng của Đoàn Giác, trong lòng không khỏi thở dài một cái, đúng là số nhọ, không ngờ tối nay nhận báo án, lại đụng phải tên doanh nhân chơi bẩn nhất ở thành phố G này.
Bên trong phòng, hai nhân viên nữ co rúm cả người vì sợ, đứng kéo nhau vào một góc, đầu cúi gầm xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Viên cảnh sát trưởng nhìn hết một lượt đám người ở trong phòng vip, y đương nhiên nhận ra Đoàn tổng.
Tên Đoàn tổng ở thành phố G, trong giới có ai là không biết hắn?
Dĩ nhiên y cũng biết danh tiếng của Đoàn tổng, động vào tên béo kia, cho dù không thiệt hại gì, nhưng phiền phức sẽ không nhỏ chút nào.
Cha của hắn là chủ tịch của một tập đoàn lớn trong thành phố, quan hệ với ông nọ bà kia cấp cao không ít, cảnh sát bên y nếu dây dưa với dám người này, quả thật sẽ tự chuốc phiền phức lớn vào mình.
Viên cảnh sát trưởng lại lưỡng lự chưa có quyết định.
Cấp trên của y e là cũng phải nể mặt Đoàn gia mấy phần, chứ đứng nói đến là bản thân anh ta, trong tay chỉ nắm cái chức đội trưởng nhỏ nhoi.
Nhưng cũng không thể giải quyết vấn đề mà không có đạo lý.
Bỏ qua bên phía Đoàn tồng, viên cảnh sát trưởng lúc này mới nhìn đến đám người Hoắc Hạo Nhiên, anh ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Hoắc Hạo Nhiên, người thanh niên tuấn lãng lại phong độ đĩnh đạc như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta thấy trong đời.
Không hiểu vì lý do gì, nhưng viên cảnh sát trưởng này lại cảm nhận được một sự nguy hiểm không hề nhỏ từ trong chính suy nghĩ của bản thân, rằng tên béo Đoàn tổng kia đúng là có mặt mũi lợi hại rồi đấy, nhưng chàng trai trước mặt anh ta đây, lại còn nguy hiểm hơn nhiều.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ trong đầu, viên cảnh sát trưởng tiến tới trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, nhưng ngay lập tức anh ta bị ngăn lại bởi Trần Sang và vệ sĩ thân cận của Hoắc Hạo Nhiên.
"Các người muốn chống người thi hành công vụ?" Viên cảnh sát trưởng nghiêm giọng nói.
"Trần Sang, Phi Ân đừng làm rộn, hai cậu tránh ra đi." Hoắc Hạo Nhiên nhàn nhạt ra lệnh.
Nghe tiếng Hoắc Hạo Nhiên, Trần Sang và vệ sĩ tên Phi Ân kia đành lùi sang một bên không dám trái lệnh.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn viên cảnh sát, thản nhiên nói: "Được rồi, anh muốn thi hành công vụ thế nào?" Anh nhìn thẳng vào mắt anh ta, lại hỏi: "Mỗi ngày trôi qua, không biết cảnh sát trưởng như ông đây thi hành công vụ bao nhiêu lần?"
Viên cảnh sát trưởng đứng hình, rốt cuộc cũng không biết nên trả lời thế nào cho đúng.
Những vụ thế này, xảy ra rất nhiều, đa phần đều không khỏi có liên quan đến tên Đoàn tổng kia.
Vậy nên anh ta nhắm một mắt rồi lại mở một mắt cho qua.
Nhưng còn lần này, người đứng trước mặt anh ta chính là thương nhân ở thành phố khác, nên làm thế nào mới được?
Cảnh sát trưởng kia còn đang phân vân thì Hoắc Hạo Nhiên đã bước đến trước mặt anh ta, anh lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp màu vàng kim đưa tới trước mặt anh ta, nói: "Anh không cần phải khẩn trương như vậy, tôi là Hoắc Hạo Nhiên ở Lam Thành, cũng chỉ đến đây làm ăn nhỏ thôi, chúng tôi không có ý định ngăn cản ai thi hành công vụ cả, đi thôi, người của tôi sẵn sàng cùng anh hợp tác để giải quyết chuyện này." Hoắc Hạo Nhiên ngừng vài giây, anh lại nói: "Có điều, cảnh sát trưởng à, dựa trên luật pháp và đạo đức nghề nghiệp của viên chức nhà nước, tôi mong anh có thể chí công vô tư."
Dứt lời Hoắc Hạo Nhiên mang theo Phương Vũ Yên và người của anh đi tới đồn cảnh sát trước.
Để lại đám Đoàn tổng và tốp cảnh sát trong phòng vip với một mảnh hỗn độn.
Viên cảnh sát trưởng nhìn theo bóng lưng Hoắc Hạo Nhiên, trên tay anh ta đang cầm tấm danh thiếp vàng kim bóng loáng của anh, rõ ràng chỉ là một tấm danh thiếp, nhưng lại có cảm giác như cầm phải một củ khoai nóng bỏng.
Hoắc Hạo Nhiên.
Tổng giám đốc tập đoàn tài chính xuyên quốc gia.
Đứng đầu thành phố trong khu vực phía đông trong nước.
Người đàn ông trẻ tuổi này thực sự là một con mãnh hổ nguy hiểm, không dễ chơi.
Viên cảnh sát trưởng cất tấm danh thiếp vào túi áo, khẽ hít sâu một cái, thân làm một cảnh sát trưởng nhưng khi nãy đối diện với Hoắc Hạo Nhiên, anh ta đã không tránh khỏi cảm thấy rét lạnh sóng lưng.
Thật sự là không thể động vào người này, Hoắc Hạo Nhiên là công dân của thành phố khác, không thuộc quyền quản lý của cảnh sát ở đây.
Viên cảnh sát trưởng nghĩ vậy liền đi tới trước mặt Đoàn tổng, lãnh đạm nói: "Đoàn tổng, phiền cậu đem người của cậu cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến để điều tra."
Đoàn tổng nghe cảnh sát trưởng nói vậy, lập tức nổi giận, hắn ta hai mắt đỏ ngầu nhìn cảnh sát trưởng gằn lên, "Cậu Tống, cậu đang nói gì vậy, tên họ Hoắc kia đã đánh tôi ra thế này, cậu sao không bắt hắn ta lại, mà lại muốn bắt tôi đến cục của cậu?"
Viên cảnh sát trưởng cười lạnh, sắc mặt đầy khinh thường lãnh đạm nói: "Đoàn tổng, ông không phải vu khống cho ai cả, ai đúng ai sai, tôi điều tra xong chẳng phải sẽ rõ.
Còn bây giờ, thì ông và người của ông theo tôi về cục cảnh sát, đến lúc đó ông có thể biện minh hay không cho sự việc này."
Đoạn anh quay sang ra lệnh cho mấy nhân viên cảnh sát còn lại, "Các cậu mang bọn họ về cục, làm việc với từng người một."
"Vâng, thưa đội trưởng." Đám anh em dưới trướng của cảnh sát trưởng gật đầu răm rắp, nhanh chóng giải tất cả đám người của Đoàn tổng, bao gồm cả hắn ta về cục cảnh sát.
Nhanh chóng gọn ghẽ, căn phòng nhanh chóng không còn bóng người.
....
Trên xe, Phương Vũ Yên ngồi cùng Hoắc Hạo Nhiên ở ghế sau, đám người đi theo Hoắc Hạo Nhiên cũng theo lệnh của Hoắc Hạo Nhiên cùng đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.
Cả bọn ung dung tự tại như thường, xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Duy chỉ có Phương Vũ Yên là nóng lòng như lửa đốt, tâm cô loạn lên vì lo lắng, mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô mà ra, nếu cô không quá kích động thì đã không xảy ra loại chuyện này, cả đám bọn họ cũng không dính dáng vào hoàn cảnh như thế này.
Phương Vũ Yên lo lắng hồi hộp đến nỗi hai bàn tay xoắn chặt vào nhau, cô chốc chốc lại nhìn ra ngoài, rồi lại nhìn tới Hoắc Hạo Nhiên.
"Hoắc tổng, xin lỗi anh, tất cả là do tôi mà các anh bị cảnh sát hỏi chuyện....chuyện này, tôi...tôi thật sự..." Phương Vũ Yên ấp úng.
Hoắc Hạo Nhiên nhìn phản ứng của cô gái này, anh chỉ khẽ cười nói: "Phương Vũ Yên, em là luật sư đấy! Việc này quá là bình thường so với năng lực của em." Anh vỗ vai cô nhẹ nhắc nhở, "Em sẽ không để cho mấy người chúng tôi chịu ủy khuất đúng chứ luật sư Phương, cô lên, tôi tin tưởng em."
Lời của Hoắc Hạo Nhiên vừa dứt, Phương Vũ Yên mới ngớ ra, đúng rồi, cô chẳng phải là luật sư sao, cô là một luật sư đấy.
Anh không nhắc, cô cũng đã quên luôn bản thân mình vốn là một luật sư luôn.
Đúng là tệ thật.
Phương Vũ Yên cúi đầu trầm mặc, có lẽ tại cô vẫn còn rất sợ chuyện lúc nãy.
Cô không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nếu như không có Hoắc Hạo Nhiên can thiệp.
Suy nghĩ trong đầu như vậy, cô bất giác lại ngẩng mặt lên nhìn anh, trùng hợp lại đụng phải ánh mắt của anh, đôi mắt kia thật sự rất đẹp, mà lại mang theo một sức mạnh rất lớn, có thể làm tan chảy mọi thứ đối diện với nó.
Hoắc Hạo Nhiên cười hỏi: "Em vẫn còn sợ chuyện lúc nãy à?"
"Không," Phương Vũ Yên lắc đầu phủ nhận, "Được Hoắc tổng giác ngộ, tôi hết sợ rồi."
Hoắc Hạo Nhiên có chút buồn cười vì câu trả lời của Phương Vũ Yên, anh nhàn nhạt nói: "Không sợ là tốt rồi, chuyện ở cục cảnh sát còn lại giao cho em đấy.
Được chứ?"
Phương Vũ Yên gật đầu khẳng định, "Tất nhiên là được, cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đầu heo kia đâu." Phương Vũ Yên ánh mắt thoáng qua chút lãnh ý cay độc, mà Hoắc Hạo Nhiên dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy biểu hiện nhỏ đó, anh cười trong lòng, như vậy mới đúng chứ, vậy mới là Phương Vũ Yên của anh chứ.
Phải cho tên Đoàn tổng kia biết được sự lợi hại của người phụ nữ của Hoắc Hạo Nhiên anh.
Mà nếu không như vậy, anh cũng sẽ không tha cho hắn, chuyện khi nãy hắn dám đụng chạm đến người phụ nữ của anh, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Người phụ nữ của anh, anh còn chưa nỡ nặng lời hay quâ phận với cô, thế mà tên béo kia lại gan lớn làm chuyện đó, để giải quyết xong ở cục cảnh sát, tư cá nhân anh sẽ giải quyết chuyện riêng với hắn.
Phương Vũ Yên đã trấn tĩnh trở lại, cô bắt đầu suy xét lại mọi chuyện, bất giác lại suy nghĩ về Hoắc Hạo Nhiên, cô nhớ lại tù lúc bị anh kéo vào ôm trong ngực tránh khỏi tên Đoàn tổng xấu xa kia, cô cũng không bài xích anh cho lắm, ngược lại hành động bảo bọc vì cô mà anh bị thương bị kéo vào loại chuyện này, rồi công ty thế nào cũng thiệt hại không ít vì không kí kết được hợp đồng làm ăn, lại khiến trái tim cô rung động một chút, cô hình như hơi lay động một chút rồi hay sao ấy nhỉ...?
Liệu có phải cô đã động tâm rồi hay không?
Nếu vậy, cô có nên nhận lời để Hoắc Hạo Nhiên, cho anh làm ba nuôi của con trai cô hay không?
Bao nhiêu là câu hỏi hiện lên trong đầu Phương Vũ Yên, cô cứ vậy mà ở trước mặt Hoắc Hạo Nhiên miên man chìm vào cảm xúc của bản thân.
Chiếc xe của họ do Trần Sang lái một đường nhanh chóng đến cục cảnh sát....