Diệp Như Hề vội vàng đón đường.
“Bác sĩ, Nhạc Nhạc như thế nào rồi?”
“Tình hình bệnh nhân tạm thời ổn định rồi, nhưng vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm cần phải được quan sát trong giờ tới.
”
Trái tim Diệp Như Hề căng thẳng, hai chân đã mềm nhũn, Tạ Trì Thành ở bên cạnh lập tức duỗi tay ra đỡ lấy cô.
Dương San tự trách nói: “Nhạc Nhạc rõ ràng đang rất tốt, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy? Đều do chị, đều là chị sai.
”
Tạ Trì Thành trầm giọng nói với bác sĩ: “Phác đồ điều trị đã có rồi sao?”
“Vâng, đã có rồi, giám đốc Tạ, biện pháp tốt nhất chính là cấy ghép tủy, nhưng xác suất để tìm thấy tủy cấy phù hợp rất thấp.
Biện pháp thứ hai đó là trị liệu bảo thù, trước mắt ở nước ngoài có số loại thuốc mạnh cỏ tác dụng ức chế tế bào lan nhanh, giá thuốc rất cao, nhưng lại ít tác dụng phụ nhất, trong nước cũng có nhiều bệnh nhân sử dụng.
”
Dùng đi.
“Vâng, chúng tôi sẽ lập tức thu xếp ngay.
”
Lời Diệp Như Hề vọt tới bên miệng lại nuốt trở vào.
Sự tình liên quan tới tính mạng của Nhạc Nhạc, cô đành phải ích kỷ tiếp nhận ý tốt này của người ta.
Cũng rất rõ ràng, nếu là cộ, bác sĩ căn bản sẽ không đưa ra phác đồ trị liệu gì đó, ngay cả thuốc mới, thuốc quý cũng không tới lượt Nhạc Nhạc được dùng.
Sau khi được phép vào thăm, Diệp Như Hề cùng Dương San đã nóng lòng lao thẳng vào trong.
Nhạc Nhạc đang ngủ mê man trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến đáng sợ, cặp mắt vốn dĩ luôn sáng lấp lánh lúc này đang nhắm chặt.
Nước mắt Dương San lặng lẽ rơi xuống từ lúc nào, nhỏ giọng sụt sùi, cô ấy ngồi ở bên cạnh giường bệnh, duỗi tay chạm vào gương mặt cô bé.
“Nhạc Nhạc, con đừng dọa mẹ nuôi sợ nữa, nhất định phải khỏe mạnh nhé…”
Diệp Như Hề đau lòng không thôi, một loại cảm giác vô lực quanh quẩn trong lòng cô, là một người mẹ, cô lại không có cách nào giúp Nhạc Nhạc giảm bớt được đau đớn con bé phải chịu.
Tạ Trì Thành xoay người đi ra ngoài, đứng trước cửa sổ ngoài hành lang, châm một điếu thuốc.
Anh rất ít khi hút thuốc, bởi vì có Tạ An.
Hiện tại anh hút thuốc, bởi vì chuyện của Nhạc Nhạc.
Anh đã xem qua tư liệu bệnh tình của Diệp Hỉ Nhạc, nhưng chẳng qua cũng chỉ là vài nét chữ ít ỏi, chưa bao giờ trải nghiệm qua sự thật nghiệt ngã.
Lúc này mới phát hiện, mấy chữ ngắn ngủi miêu tả bệnh tình đó có thể lấy đi cuộc sống của Nhạc Nhạc bất cứ lúc nào.
Diệp Như Hề tự trách chính mình bất lực, mà Tạ Trì Thành, lại tự trách bản thân sơ sót để xảy ra chuyện lớn.
Khi Diệp Như Hề tìm thấy Tạ Trì Thành, thuốc trong tay anh đã được dụi tắt, anh đứng trong bóng tối, dáng người thẳng tắp hòa vào trong bóng đêm, biểu cảm trên mặt thấp thoáng, không rõ ràng.
Cô không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh, lại có thể cảm nhận được sự ngột ngạt áp lực xung quanh anh.
“Tạ Trì Thành.
”
Anh giương mắt, nói: “Ra đây làm cái gì.
” “Ra tìm anh.
”
Hửm?: