Chương
“Tiểu Hề, em thật sự rất tàn nhẫn.”
Nhưng, điều anh không biết là giò: phút này trái tim của Diệp Như Hề đau đớn như dao cắt.
Làm sao có thể hoàn toàn không cảm động chút nào được chứ?
Một người ưu tú như vậy, lại nặng tình như cũ, ai cũng sẽ lưu luyễn tham lam muôn giữ lây phần tình cảm này, giữ lây sự yên bình này.
Chỉ là, cô không làm được.
Cô không thể chỉ đơn thuần thích anh như lúc trước, mà anh cũng không còn là chàng trai trong mắt chỉ có cô năm đó nữa.
Hiện thực sáu năm trước đã giáng cho cô một cái bạt tai, đến hiện tại vân còn đau lòng.
Đâu tiên anh là thiêu gia của nhà họ Lục, là người thừa kê mà nhà họ Lục đã dành không biệt bao nhiêu thời gian và tâm sức bôi dưỡng ra, sau đó là chính bản thân anh, mà cô, lại không thê đảm đương được áp lực do anh mang đên.
Sáu năm trước khi cô còn có thể tin tưởng, anh lại bỏ đi. Diệp Như Hề biệt mình không thê trách anh, nhưng nỗi đau đó vẫn ở lại như một bóng ma khó mà xóa nhòa trong lòng cô.
“Lục Tư Viễn, em sẽ coi như đêm nay không có chuyện gì xảy ra, những lời này em cũng sẽ xem như chưa từng nghe thây.”
“Tiểu Hề…”
“Em về trước đây.”
Diệp Như Hề nói xong liền muốn rời đi, khi cô đi ngang qua, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, cô lại lần nữa rơi vào vòng tay của anh.
Khuôn mặt tuần tú của Lục Tư Viễn dân tới gân cô, cả người Diệp Như Hệ đều ngơ ngắn, hơi thở càng lúc càng gần, tựa như sắp chạm lên môi cô.
Ngay lúc cô hoàn hồn và muốn tránh đi, một sức lực thô bạo kéo cô ra khỏi vòng tay của Lục Tư Viễn.
Diệp Như Hề lảo đảo hai bước, suýt chút.nữa ngã sắp xuống.
Mà sức lực kéo lấy cánh tay cô thật kinh khủng, xương cốt giỗng như sắp bị nghiên nát.
Diệp Như Hề từ từ nhìn lên dọc theo bức tường sắt, bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Tạ Trì Thành.
“Em lại để cho người khác dễ dàng bắt nạt như vậy sao? Hả?”
Anh gắn lên từng tiếng, vô cùng lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một tia tức giận, giỗng như con rắn độc đang muôn nuốt chửng sinh mệnh của cô.
Tim của Diệp Như Hề đập nhanh vì sợ hãi, cô khô khốc nói: “Anh….anh..
sao lại tới nhanh như vậy?”
Rõ ràng vừa mới cúp điện thoại chưa được bao lâu, vậy mà bây giò lại xuất hiện ở đây rôi?
Lục Tư Viên cũng nhận ra người đàn ông trước mặt mình là ai, đầu óc bị tê liệt vì rượu dân dân khôi phục một chút tỉnh táo, nhìn dáng vẻ Tạ Trì Thành đang bảo vệ Diệp Như Hề, trong chốc lát, anh đã hiệu ra mọi chuyện.
“Tiểu Hề, là…anh ta sao? Tạ Trì Thành? Tiêu Hê, em điên rồi!”
Diệp Như Hệ cũng ý thức được Lục Tự Viên đang hiệu lâm điều gì, cô mở miệng muôn giải thích, nhưng lời muôn ra khỏi miệng lại dừng lại.
Nếu sự hiểu lầm đó có thể khiến Lục Tự Viễn từ bỏ hoàn toàn, vậy thì cứ đề anh hiệu lâm đi.
Thấy Diệp Như Hề im lặng, suy đoán khó tin trong đầu Lục Tư Viễn càng được khẳng định hơn, men say còn sót lại vào lúc này lập tức tỉnh táo.
“Tiêu Hề, anh ta đã có vị hôn thê, em, em không biết sao?”
Tạ Trì Thành chế nhạo nói: “Nhà họ Lục đã dạy dỗ anh giở trò lưu manh ở chỗ này sao?”
Lục Tư Viễn phẫn nộ nói: “Tạ Trì Thành, anh muốn chơi đùa thì tìm người khác, đừng động vào Tiểu Hễ!”