Chương
Tạ Trì Thành cũng đặt nĩa xuống, nhìn bóng người đang bận rộn trong bếp, trong lòng lóe lên vẻ ngạc nhiền.
Trong tư liệu, không đề cập đến việc Diệp Như Hề có tài nghệ nấu ăn tốt như vậy, trước đây còn tưởng rằng tài nấu ăn của cô cũng là không tệ lắm thôi, bây giờ xem ra trình độ này có thê so sánh với các đâu bếp năm Sao.
Cô ấy đã học ở đâu?
Khi Tạ Trì Thành nhìn thây Diệp Như Hề cắt một miệng nâm đông cô thành một ngôi nhà nhỏ, tư thê trở tay cầm dao khiên anh cảm thấy rất quen thuộc.
Giống như….anh đã thấy cách cầm dao như vậy ở đâu rồi.
Nhưng ký ức chọt lóe qua, cũng không thê lập tức nhớ ngay được.
Cho đến khi một bữa sáng thịnh soạn khác được bưng lên.
Bởi vì thời gian không kịp, nên Diệp Như Hề chỉ lột vỏ trứng, kẹp cà rốt bào sợi, nằm và ớt xanh thái nhỏ, cuộn lại thành một thanh dài, cắt thành từng đoạn và bày lên trên đĩa.
Bên cạnh là những bông hoa và những ngôi nhà nhỏ được cắt tỉa băng các nguyên liệu.
Tổng thể trông rất ngon miệng và thú vị.
Tạ An nhìn mà trọn mắt, kêu to: “Đẹp quái”
Diệp Như Hệ nở nụ cười, bưng ra một phân khác đặt trước mặt Tạ Trì Thành, nói: “Tôi làm thêm một phần cho anh, anh thử một chút đi.”
Tạ Trì Thành nhìn đĩa của mình, sau đó lại nhìn Tạ An đang ăn bông hoa lớn bên kia, môi mỏng mím chặt, tựa _ như có chút bât mãn.
Diệp Như Hề do dự, chẳng lẽ anh không vui khi cô tự tiện vào phòng bếp mà không xin phép sao? Nhưng, không phải anh nói rằng cô được mời đên làm đâu bếp sao?
Dưới cái nhìn chăm chú bắt an của Diệp Như Hề, Tạ Trì Thành cầm nĩa lên, xiên một miễng trứng cuộn, cho vào miệng.
Diệp đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
Nhưng Tạ Trì Thành không nói gì, chỉ là động tác trong tay không ngừng, còn Tạ An đã ăn hết một cách vui vẻ.
Diệp Như Hệ thở phào nhẹ nhõm, cô tiệp tục ăn bữa ăn đây đủ dinh dưỡng kia, công bằng mà nói thì bữa ăn dinh dưỡng này làm rất khá, nhưng một đứa trẻ ở tuôi Tạ An, thì không cần kiêu phôi hợp như thể nào, chỉ biết là có ngon hay không, có hứng thú để ăn hay không mà thôi.
Nếu không có hứng thú ăn, thì có bổ dưỡng đên mức nào cũng không cho vào miệng, vẫn là vô dụng.
Huốồng hồ, Tạ An nhìn trông quá gây, cân bô sung thực phẩm, cô vẫn còn nhớ một vài công thức có thể thử một chút, không tự chủ được, cô bắt đầu tính toán một chút.
Đâu bêp cùng mây người làm kinh ngạc nhìn thiêu gia và tiêu thiếu gia đang ăn sạch sẽ món trứng cuộn kia, đặc biệt là đầu bêp, muôn trỗ mắt ra ngoài, nhưng họ phải công nhận món làm lúc nãy rất xuất sắc.
Thú vị, ngon, bổ dưỡng đều phối hợp rât tôt, chăng trách tiêu thiêu gia lại thích.
Bác Chung đứng bên cạnh nở nụ _ cười đặc ý, hai mắt còn có chút cảm động, đã bao lâu rồi không thấy tiểu thiêu gia ăn uống vui vẻ như vậy?
Vôn dĩ vừa mới chào đời là một cậu bé mũm mĩm, sau khi trải qua sự việc kia, vê sau đôi với đồ ăn rất bài xích.
Sau khi dùng xong bữa sáng thịnh soạn, Diệp Như Hềề chào tạm biệt, cô còn phải quay về gặp Nhạc Nhạc, hôm nay là cuôi tuân, cô không cân đi làm, nhưng vân cân phải đến chỗ Nhạc Nhạc.