Chương
Diệp Như Hề đi ra mở cửa, thấy Tạ Trì Thành đang năm tayTạ ‘An đứ ng trước cửa “Du thuyền bị hủy bỏ, đợi đến khi mưa ngừng hẳn mới có thê đi.”
“Tôi biết, cơn mưa này quá lớn.”
“Khách sạn có đây đủ hết tât cả phương tiện, tạm thời ở lại nơi này cũngkhông cần lo lắng, tôi đã đặt bàn ăn, Tạ An nói thấy đói bụng, cùng đi ăn chút nhé?”
Cũng không biết có phải gặp ảo giác hay không, Diệp Như Hề phát hiện giọng điệu của Tạ Trì Thành dịu dàng hơn rất nhiều, không còn lạnh nhưữ băng giông như trước kia, vẫn luôn là bày ra một dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần phục.
Nhạc Nhạc quơ quơ tay mami rồi nói: “Mami, con cũng thấy đói bụng.”
Đi được lâu như vậy rồi, mấy món ăn lúc trưa đã sớm bị tiêu hóa hết, hiện tại ai nây đều đói bụng.
Diệp Như Hề gật gật đầu, nói: “Vậy phiên toái đên anh rồi.”
“Ừ, đi thôi.”
Tất cả mọi người cùng đi tới nhà hàng.
Lúc này trong nhà hàng cũng không có bao nhiêu người, Tạ Trì Thành chọn một vị trí ngay sát cửa số, có thể trực tiếp thấy được mưa fo trắng xóa cả bâu trời gân ngay trước mát.
Tạ An cũng trầm mặc hơn rất nhiều, Diệp Như Hề không nhịn được mà nhìn thằng bé thêm vài lần, cô do dự một chút, vân là không có mở miệng. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đây là bữa cơm trầm mặc nhất từ trước tới giờ, gần như không hề có bắt cứ âm thanh trò chuyện nào trên bàn ăn, mà người vôn dĩ đã vô cùng kén ăn hiện tại lại càng kén ăn.
Tạ An gần như không ăn được mấy miệng, thăng bé sắp dùng dĩa đâm nát miễng bít tết trước mặt mình rồi.
Nhạc Nhạc thật cần thận mở miệng: “Chú ta ơi, người vừa tới lúc này, là mẹ của anh trai nhỏ sao?”
Diệp Như Hề vội vàng ngắt lời bé con: “Nhạc Nhạc, đừng nói nữa!”
Tạ An rốt cuộc nhịn không được, nói: “Đó không phải mami của anh! Không phải!”
Giọng nói còn có chút nghẹn ngào, hai mắt Tạ An đều ươn ướt.
Nhạc Nhạc đưa một muỗng cà chua bi mình thích nhất trong khay đồ ăn chuyển qua cho Tạ An, ngọt ngào cười nói: “Anh trai nhỏ, cho anh cà chua bi nè, không cân khô sở, không được khóc.”
Tạ An tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm miệng cà chua bị, lại nhìn nhìn em gái đang nở nụ cười đáng yêu, cậu hít hít cái mũi, tự nhủ không được khổ sở.
Diệp Như Hề thầy thế, cũng buông xuông đôi đũa, thập giọng nói: “Ta Trì Thành, anh……” Dừng một chút, vẫn tiếp tục nói hết lời, “Đề phòng Diệp Như Mạn một chút. : Cô quá hiểu biết cách làm người của hai mẹ con Vu Bình và Diệp Như Mạn, đó là loại người lòng tham không đáy, tuyệt đôi sẽ không có ý gì tốt lành cả.
Động tác trong tay Tạ Trì Thành dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Thầy anh phản ứng lạnh nhạt như thê, Diệp Như Hề cũng không có tiếp tục nói gì nữa, rốt cuộc đây vân là chuyện nhà người ta, cô nhúng tay vào quá nhiều sẽ chỉ khiến người ta chán ghét, còn sẽ bị hiểu lầm là bản thân có âm mưu.