Chương
Nụ cười trên môi của Tạ Trì Thành càng sâu hơn. Anh sải bước đi tới và nói: “Đang ăn cơm sao?”
Nhạc Nhạc tuy có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lấy hết can đảm đề nói: “Vâng ạ! Hôm nay mẹ làm món cá kho, còn có cánh gà nữa! Cha vừa về đúng lúc đấy ạt “
Tạ An cũng chen vào: “Daday, mau đi rửa tay đi, chúng ta cùng nhau ăn cơml”
Diệp Như Hề im lặng đi vào phòng bêp li thêm một đôi đũa và một cái bát nữa Tạ Trì Thành chú ý đến trên mặt của cô không nở nụ cười, còn có chút cứng ngắc, anh vô thức nhíu mày.
Lúc này, Nhạc Nhạc cần thận gắp một miệng cánh gà và đặt nó vào bát của Tạ Tri Thành, sau đó gắp một miếng khác cho Diệp Như Hề theo cách tương tự.
Sự chú ý của Tạ Trì Thành lập tức bị phân tán, anh mỉm cười rồi nói: “Nhạc Nhạc không ăn sao?”
Khuôn mặt của Nhạc Nhạc đỏ bừng, nhăn nhó nói: “Daddy mau ăn đi, mẹ nấu đồ ăn rất ngonl”
Tạ An trơ mắt nhìn em gái, nói: “Nhạc Nhạc, anh trai cũng chưa có cánh gà đói”
Nhạc Nhạc nhanh chóng gắp một miêng cánh gà khác, con bé còn nhỏ tuổi, lực dùng đũa còn chưa đủ mạnh, lần này gặp lây nhưng lại bị rơi xuống. Hai mắt của con bé lập tức đỏ hoe: “Anh trai, em xin lỗi…
Tạ An không ghét bỏ chút nào, chủ động đem cánH gà rơi xuông bỏ vào trong bát của mình, nói: “Không sao đâu, chỉ cân là Nhạc Nhạc gặp cho anh, anh trai nhất định sẽ ăn!”
Những lời thề thốt này chẳng giống Tạ An kén ăn của tuần trước nói ra chút nào, ngay cả Tạ Trì Thành cũng ngạc nhiên khi thấy con trai mình có về tròn trịa hơn lúc trước.
Có vẻ như việc để Diệp Như Hề ở lại đây khá ồn.
Lúc này, hai đứa trẻ ăn uống VÔ cùng Vui Vẻ, quản lấy Tạ Trì Thành nói rật nhiều, mà Tạ Trì Thành cũng lấy hết kiện nhẫn ra, trả lời từng câu một, điều này thể hiện hình ảnh một người cha hoàn hảo.
Chỉ có điều…Diệp Như Hề gần như im lặng trong suốt bữa cơm này.
Sau bữa ăn, buôi tôi Tiêu An và Nhạc Nhạc còn phải hoàn thành một khoá học nhỏ, bác Chung dẫn hai đứa đi trước, còn Diệp Như Hề thì ở lại lặng lễ dọn dẹp bát đĩa, sau đó ở trong bếp một lo lâu không đi ra ngoài.
Bởi vì, cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô không biết làm thế nào đề đối mặt với Tạ Trì Thành.
Nhưng mà, cho dù không nghĩ ra phải đối mặt như thế nào, thì vẫn phải đối mặt thôi, bây giờ cô đang sống trong biệt thự, Tiểu An và Nhạc Nhạc là con của cô, còn Tạ Trì Thành là chủ nhân của căn biệt thự này, còn là cha của hai đứa trẻ.
Mối quan hệ không đối xứng nghiêm trọng như vậy, khiên Diệp Như Hề trăn trọc khó ngủ rất nhiều lần trong đêm.
Cũng đã vô số lần cô chuẩn bị tinh thân cho bản thân.
Cô biết, mình sẽ đạt được cái gì và mắt đi cái gì.
Cuối cùng cô cũng bước ra khỏi phòng bếp, lại kinh ngạc phát hiện Tạ Trì Thành đã không còn ở trong phòng ăn, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rôi nhanh chóng trở về phòng của mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo xong, cô ngồi nhìn mình trong gương, lộ ra một nụ cười khổ.
Nửa đêm đang ngủ say, chợt thức giâc vì khát nước, Diệp Như Hề bước xuống giường và đi ra ngoài tìm nước uông.
Bỗng nhìn thấy ánh sáng từ trong phòng làm việc phát ra trên hành lang.
Tạ Trì Thành vẫn chưa ngủ sao?