Chương
Giọng điệu của anh rất ác liệt, nhưng Diệp Như Hề không quan tâm chút nào, nhịn không được mà nở một nụ cười với anh: “Cảm ơn anh.”
Đây là di vật do mẹ cô đê lại, năm đó làm mất, cô luôn tự trách mình trong.
tù rất lâu, nhưng không ngờ lại tìm vê được.
Bát ngờ qua đi, vẻ mặt của Diệp Như Ti có chút nghỉ ngờ, hỏi anh: “Vật .Sao lại có thê ở chỗ của anh vậy?”
Sắc mặt của Tạ Trì Thành không được tự nhiên, anh quay đầu đi.
Lúc trước, chính vì vật này bị Diệp Như Mạn mạo danh thay thê, nên anh mới nhận làm người.
Đây chính là sự sỉ nhục của anh.
“Cho em rồi thì đừng nhiều lời nữa.”
Diệp Như Hề ngậm miệng im lặng, thu lại nụ cười của mình, ngoan ngoãn cúi đầu.
Nói ít thì sai ít, không nói thì sẽ không sai nữa.
Nhưng khi dáng vẻ này của cô hết lần này đên lần khắc, rơi vào trong mắt của Tạ Trì Thành, lập tức trở thành không biết tốt xấu.
Anh vươn tay bóp cằm cô, ép cô Đây là di vật do mẹ cô đê lại, năm đó làm mất, cô luôn tự trách mình trong.
tù rất lâu, nhưng không ngờ lại tìm vê được.
Bát ngờ qua đi, vẻ mặt của Diệp Như Ki có chút nghỉ ngờ, hỏi anh: “Vật .Sao lại có thê ở chỗ của anh vậy?”
Sắc mặt của Tạ Trì Thành không được tự nhiên, anh quay đầu đi.
Lúc trước, chính vì vật này bị Diệp Như Mạn mạo danh thay thê, nên anh mới nhận làm người.
Đây chính là sự sỉ nhục của anh.
“Cho em rồi thì đừng nhiều lời nữa.”
Diệp Như Hề ngậm miệng im lặng, thu lại nụ cười của mình, ngoan ngoãn cúi đầu.
Nói ít thì sai ít, không nói thì sẽ không sai nữa.
Nhưng khi dáng vẻ này của cô hết lần này đên lần khắc, rơi vào trong mắt của Tạ Trì Thành, lập tức trỏ thành không biết tốt xáu.
Anh vươn tay bóp cằm cô, ép cô thần.”
Thậm chí còn có thể cùng bạn trai cũ hẹn hò, vậy tại sao lại không thoải mái?
“Tạ Trì Thành, Tiểu An và Nhạc Nhạc sắp kết thúc tiết học rồi.”
Ít nhất là không phải bây giờ, nếu không cô sẽ đôi mặt với hai đứa trẻ như thế nào?
Đôi mắt của cô mang theo cầu xin, nhìn xem Tạ Trì Thành.
Qua nửa buổi sau, anh thu tay về, nhanh chân sải bước bỏ đi, buông ra một câu: “Đêm nay tôi sẽ không vô.”
Ở phía sau, hai tay hai chân của Diệp Như Hà lạnh như băng rũ trên mặt đất, lạnh như cả quãng đời còn lại sau này của cô.