Chương
Cô gõ cửa một tiếng, mới đẩy cửa bước vào.
Tạ Trì Thành hơi ngắng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Có việc gì?”
Diệp Như Hề hít một hơi thật sâu và nói với anh: “Tôi muôn nhờ anh một chuyện.”
Tạ Trì Thành đặt bút trên tay xuống, vẻ mặt hơi kinh ngạc, đây là một trong những lần số ít mà cô sẽ chủ động nhờ anh.
Tâm trạng của anh coi như cũng không tệ, nói: “Chuyện gì?”
Diệp Như Hề đi tới, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai, tôi muôn đi ra ngoài.”
Trong căn biệt thự này, không có mệnh lệnh của anh, ai cũng không được phép bước vào, nhưng, cũng không ai có thê tuỳ tiện ra ngoài.
Tạ Trì Thành bắt đầu lo lắng, nghĩ đên cái ôm giữa cô và Lục Tư Viễn cách đây không lâu.
Trong thời gian ngắn như vậy, có phải là cô nóng lòng chờ không được?
Nhận thấy khuôn mặt của Tạ Trì Thành trở nên u ám, trái tim Diệp Như Hề thắt lại, cô thực sự không thể theo kịp tính khí thất thường của Tạ Trì Thành.
“Em định làm gì?”
“Tôi, tôi có chuyện…muốn đi giải quyết…”
“Chuyện gì?”
Diệp Như Hề hơi do dự, không muốn đem chuyện của cha cô nói cho anh biết.
“Là việc riêng.”
Không muốn thẳng thắn nói ra sao?
Đôi mắt của Tạ Trì Thành lóe lên một tia giêu cọt, đặt tập tài liệu xuông và nói: “Em có chắc không?”
Diệp Như Hề gật đầu, cô phải đi gặp cha mình.
“Được, nhớ ,kỹ lựa chọn bây giò của em, tôi sẽ sắp xếp một người lái xe cho em. Còn bây giờ, cút ra ngoài.”
Sắc mặt của Diệp Như Hề trắng bệch, căn chặt môi dưới, xoay người rời đi.
Sau khi cô rời đi, Tạ Trì Thành đã ném cây bút đi, không thê đọc được dù chỉ một chữ.
Gần đây, ngay cả bản thân anh cũng không thẻ hiểu được cảm xúc của chính mình, sự tức giận mất kiểm soát này khiến anh thường xuyên mắt kiên nhân, đây không phải là một dấu hiệu tôt.
Qua ngày hôm sau, Tạ Trì Thành nói được thì làm được, anh đã . Sắp xếp một tài xê cho Diệp Như Hề, đề cho cô có cơ hội rời đi.
Sau khi Diệp Như Hề ra ngoài từ cửa sau, cô trực tiếp đến khu chung cư Phú Cẩm và nhắn chuông cửa.
Khi nhìn thấy Diệp Như Hề, Vu Bình cười khẽ một tiêng, nói: “Sao vậy?
Lúc này còn biệt về nhà sao? Trước kia không phải là dáng vẻ hận không thể bỏ đi sao?”
Diệp Như Hề có gắng nhẫn nhịn, nói với bà ta: „ Cha đã tỉnh rồi, tôi muôn gặp ông ấy.”
“Lúc này mới nhớ tới, cô không cảm thấy là đã muộn rồi sao? Cô là đứa con gái bát hiệu, cha cô không muốn gặp cô nữa đâu!”