Chương
Tạ Trì Thành đứng dậy đi rót một ly.
nước ấm, Diệp Nhự Hề. vốn định tiếp nhận rồi tự kiêP: uông, nhưng mà vùng cánh tay có vết thương rất đau đón, nhắc tay lên liền hít hà một hơi.
“Đừng cậy mạnh. Giờ em qrông chẳng khác gì người tàn phế cả.
Nói ra mấy. lời không dễ nghe, nhưng động tác của anh lại dịu dàng đên bất ngờ, chỉ là trông có vẻ không thành thạo lắm, tựa hồ chưa từng phải tự mình chăm sóc người khác.
Một ly nước này uống thật sự nặng.
nhọc, còn không cần thận vãi ra một chút nước làm ướt cả cô áo của cô.
Tạ Trì Thành nhìn dâu vết trên cô áo bị nước làm ướt, giọng nói càng thêm âm trâm, anh hỏi cộc lôc: “Là ai đánh?”
Diệp Như Hề theo bản năng rụt lại một chút, nói: “Là tôi tự mình vập ngã…… Thật sự, có một cái hô, quá sâu, tôi lại không chú ý……”
“Té bị thương vấp ngã lại có hình dáng của gậy gộc cơ à?”
Hô hấp của Diệp Như Hề. cứng lại, lời nói dồi rốt cuộc cũng nói không nên lời.
“Nếu em không muốn bị tôi hoàn toàn điêu tra ra, như vậy thì tự mình mở miệng.”
Diệp Như Hề cảm thầy khó khăn, cô cúi đâu, căn môi, nói: “Tạ Trì Thành, tôi không có việc gì, anh đừng làm gì cả, được không?”
Tạ Trì Thành nhếch khóe môi, nở một nụ cười lạnh, nói: “Bảo mẫu nhà họ Tạ mà lại bị người ta đánh thảm tới như vậy ư?
Hai chữ ‘ bảo mẫu ‘ khiến trái tim Diệp Như Hề đau đón, rồi lại cảm thây đó là chuyện đương nhiên.
Ngoại trừ được gọi là bảo mẫu, cô còn có thân phận nào khác nữa cơ chứ?
“Đúng vậy, tạ tiên sinh, tôi chỉ là bảo mẫu, cho nên ngài đừng xen vào chuyện của tôi.”
Ánh mắt Tạ Trì Thành trở nên càng âm u, anh duỗi tay, một phen nhéo nhéo cằm cô, khiện cho cô phải ngắng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Diệp Như Hề, tôi lại cho em thêm một cơ hội nữa, nói chuyện cho tử Cằm bị miết sinh đau, như ng càng khiến người ta sợ hãi chính là, đôi mắt Tạ Trì Thành lúc này lại tựa như ác quỷ vậy.
Cô không khỏi mà đánh rùng mình một cái, lần đầu tiên trực diện cảm nhận được sự tức giận của anh, cũng không biểu hiện vì sao anh lại tức giận đến vậy.
Người đàn ông này, lại đi tức giận.
Vi cái gì?
Bởi vì cô bị thương sao?
Nhưng, cô không phải chỉ là bảo mẫu hay sao?
“Nói.”
theo nguy hiêm tới cực hạn.
“Cho tôi tỉnh lại rồi.”
Được.
Anh chỉ nhảy ra một chữ, còn mang Diệp Như Hề chậm rãi thả lỏng nắm tay, nhăm mắt, lộ ra một tia cười khổ.
Chỉ là mây chữ ngắn ngủn lại như là dùng hêt sức lực toàn thân mới nói ra Tạ Trì Thành giật mình, trong đâu nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nhớ tới cha của Diệp Như Hễ là Diệp Kiến Nam bị tai nạn xe mà trỏ thành người thực vật hôn mê suốt năm “Tỉnh lại thì đánh em thành như vậy hay sao?”