Chương
“Anh ấy hình nhữ còn mang theo một người phụ nữ khác đến đây nữa!”
Một viên đá dấy lên hàng ngàn cơn Sóng, ai cũng nhìn sang đó.
Khi Diệp Như Mạn nhìn rõ người phụ nữ bên cạnh Tạ Trì Thành, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, trái tim cô ta co giật dữ dội.
Tạ Trì Thành dẫn Diệp Như Hề bước đi dưới ánh nhìn của mọi người, chậm rãi đi đến trước mặt Tạ lão phu nhân, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Sắc mặt của Tạ lão phu nhân trầm xuÔng, nói: “Trì Thành, tiệc sinh nhật của ta không phải ai cũng có thể tham dự, cháu đây là có ý gì?”
Đôi mắt của Tạ lão phu nhân như con dao rơi vào trên người Diệp Như Hề.
Diệp Như Hề đứng vững, vẻ mặt đoan chính, hoàn toàn đóng vai một người câm.
Tạ Trì Thành thản nhiên nói: “Không có ý gì cả.”
“Đem người phụ nữ không tên không tuôi này đuôi ra ngoài, nhà họ Tạ của chúng ta không thê ai cũng tùy tiện vào được.”
Tạ Trì Thành cong lên khóe môi nói: “Bà à, bà đừng nóng giận ảnh hưởng không tốt tới thân thê, có thể lần sau cũng sẽ không. thể bày ra bữa tiệc như thế này nữa đâu là ngủm luôn khỏi mừng thọ Những người xung quanh lập tức im lặng, hận không thê rời đi ngay, bầu không khí ngột ngạt này khiển người khác ngạt thở.
Mặc dù đã nghe nói qua hậu duệ xuất sắc nhất của nhà họ Tạ, Tạ Trì Thành có quan hệ không † tốt với người nhà họ, nhưng tât cả đều cho rằng đó là tin đồn giả, bây giờ xem ra tin đồn là sự thật.
Thế này sao lại là quan hệ không tốt, đây rõ ràng là hận không thê đợi đồi phương chết đi đây mài Ngay cả Diệp Như Hề cũng hơi ngạc nhiên, Tạ lão phụ nhân không phải là bà của Tạ Trì Thành sao? Sao lại hận nhau như thế?
Sắc mặt của Tạ lão phu nhận tái mét, nén giận nói: “Trì Thành, Tiểu An đậu rồi? Tại sao chắt của ta lại không đến thăm ta?”
Tạ Trì Thành khá thản nhiên nói: “Thăng bé bộn bề nhiều việc, không cân tới đây.”
“Ta là bà cố của thằng bé!”
“Ừ, thằng bé có biết.”
Tạ lão phu nhận tức giận đến lồng ngực phập phòng, Diệp Như Mạn vội vàng võ lưng bà ta, nói: “Bà nội, đừng tức giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đên thân thê.”
Tạ lão phu nhân nhìn thoáng qua Diệp Như Mạn, trong mát mang theo ý cảnh cáo, theo đó cô ta mới đè nén sự không cam tâm trong lòng xuống, yêu đuôi nói: “Trì Thành, đã lâu rôi em không gặp Tiểu An. Anh,. .. anh mang Tiêu An đến đây đi, em. là mẹ của Tiểu An, em rất nhớ thăng BS: Diệp Như Hề nhìn Diệp Nư Mạn, trong lòng: chế nhạo, một tiếng mẹ này của cô ta không hề có chút xấu hồ nào.
Tạ Trì Thành thâm ý nói: “Tôi còn tưởng răng Tiểu An không hề giống con của cô.”
Sắc mặt của Diệp Như Mạn tái nhọt, lại liếc mắt nhìn Diệp Như Hề, không kiềm chế được, nói: “Ghi, sao chị cũng ở đây vậy?”
Một tiếng chị này khiến mọi người xung quanh choáng váng.
Về thân phận của Diệp Như Mạn không có gì phải bàn cãi, chẳng qua chỉ là con của một gia đình nhỏ, gặp vận may mới trèo lên được cành cây cao của nhà họ Tạ. Cậu chuyện này đã sóm được lưu truyền từ lâu, được rất nhiều phu nhân dùng. để giáo dục con gái của mình, có cuộc sông tốt còn không bằng lẫy được chồng tốt.