Chương
Diệp Như Hề chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị cúp máy, gọi lại cuộc khác thì vẫn tát máy.
Người này ngay cả một lời giải thích cũng không có sao?
Diệp Như Hề giận dữ dậm chân một cái, quay người bước tới bên bọn trỏ.
“Mami ơi, khi nào thì daddy qua với chúng ta vậy?”
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của Nhạc Nhạc, Diệp Như Hề cảm thấy hơi đau lòng.
“Daddy. của con…tạm thời còn có việc, việc đó rất quan trọng nên sẽ không đến được, không sao đâu, mami sẽ lên sân khâu với con.’ Khuôn mặt nhỏ vui vẻ của Nhạc Nhạc bỗng nhiên bị kéo xuống.
Tạ An ôm em gái, nói: “Nhạc Nhạc đừng khóc, còn có anh trai và mami ở đây mài!”
Tạ An đùa Nhạc Nhạc một lúc lâu, mới làm cho em gái mình vui vẻ hơn một chút, nhưng vẫn nhìn thấy được vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhề nhắn của con bé.
Trái tim của Diệp Như Hề thắt lại, cô tự an ủi bản thân, có lẽ Tạ Trì Thành thật sự có việc quan trọng nên mới không thê tham gia.
Khi người dẫn Chương trình xư óng tên của Nhạc Nhạc lên, Diệp Như Hề nắm tay Tiểu An và Nhạc Nhạc cùng đi theo lên.
Giải nhật chỉ có một người, người đoạt được giải là người đã vượt lên trọng hàng ngàn trẻ em trên cả nước đê có được giải thưởng này.
Các bức tranh của Nhạc Nhạc cũng được phóng to trên màn hình, nhiều người có mặt tại hội trường cũng đã tần dương chúng một cách chân thành.
Tài năng như vậy giành được vị trí đâu tiên là lẽ đương nhiên.
Ngoài ra, giá trị nhan sắc của gia đình này rât cao, dẫn đến đèn flash không ngừng nhấp nháy.
Nhạc Nhạc đang cầm chiếc cúp trên tay, cỗ gắng nở nụ cười thật tươi, nhưng sự thất vọng trong mắt của con bé vẫn hiện rõ.
Đêm đó, Nhạc Nhạc trốn trong chăn và khóc một hồi, cảnh tượng này rơi vào trong mắt của Diệp Như Hề.
Cô không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm nay, Tạ Trì Thành vẫn chưa về nhà.
Chiếc cúp mà Nhạc Nhạc đoạt được, lặng lẽ đặt trong phòng khách, giông như một vị vua cô đơn.
Diệp Như Hề ngồi trên ghế sô pha, nhìn xem chiếc cúp, nhìn đến thất thần.
Cô biệt, Nhạc Nhạc đặc biệt thích Tạ Trì Thành, cho nên con bé muôn chia sẻ niêm vui thành công với cha của mình. Con bé vẫn còn nhỏ, muốn được cha công nhận cũng không có gì phải đáng trách.
Nhạc Nhạc khác với Tiểu An. Tiểu An từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Tạ Trì Thành, không có chút xa cách. Còn với Nhạc Nhạc, đối mặt với một người cha tuyệt vời và ưu tú như vậy, mong muốn được công nhận của con bé dĩ nhiên càng mạnh mẽ hơn.
Diệp Như Hề hiểu cảm giác này, khi cô vừa mới từ nông thôn được đưa đến nhà họ Diệp, cô cũng đã từng sợ hãi như thẻ.
Nhưng, Nhạc Nhạc chỉ mới năm tuổi mà thôi.
Cô sững sờ nhìn chiếc cúp, lúc này chuông điện thoại vang lên, cô có chút hưng: phần, sau khi bắt máy, cÔ vô thức nói: “Tạ Trì Thành, khi nào anh về?”