Chương
Diệp Như Hề đi đên phòng bêp múc ra nửa chén cháo mình đã ninh từ sáng sớm, bên trong có bỏ thêm một vài dược thiện, rât tôt cho dạ dày.
Bưng nửa chén cháo trở lại phòng, Diệp Như Hề lại gặp phải tình huỗng khó xử, chẳng lẽ, muôn cô tự mình đút anh ăn cháo hay sao?
Hành động như vậy…… hình như quá Vượt mức rôi.
Chú Chung ở bên cạnh làm như tự lâm nhằm một mình nói nhỏ, “Phu nhân ra đi sớm, thiếu gia từ lúc còn nhỏ đã không nhận được sự chăm sóc của mẹ, ngay cả việc sinh bệnh được đút cháo cũng chưa từng được ai làm cho.”
Diệp Như Hề bắt đắc dĩ nói: “Chú Chúng, nhà họ Tạ cũng không thiếu người hầu.”
Chú Chung lập tức sửa lời nói: “Nhưng mà thiêu gia sinh bệnh thì không cho bắt cứ ai tới gần, trong quá khứ đều bị bỏ đói như vậy đó.”
. Chú Chung, để tôi đút cho anh ta ăn là được chứ gì.”
Chú Chung rụt rè ‘dâng’ lên chiếc thìa sạch sẽ, vừa thấy chính là đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.
Diệp Như Hà:……
Cô cảm thấy sau này cần phải có cách nhìn hoàn toàn mới với vị lão quản gia này.
Lúc này Tạ Trì Thành đã tỉnh lại, chỉ là mắt thường có thẻ thầy é được tâm trạng anh đang không tốt lắm, chau mày, đôi mắt nửa đóng nửa mở, dựa vào gôi đầy, mũi bị hun đỏ, có vẻ không mấy dễ chịu.
Thấy Diệp Như Hề đi tới, Tạ Trì Thành nhăn mày đến càng sâu.
“Đi ra ngoài.”
Giọng lúc này đã khàn đặc, vô cùng khó nghe.
Diệp Như Hề liếc qua còn thầy chú Chung thủ thế làm điệu bộ “cổ lên’ với mình, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục đi vê phía trước.
“Anh ăn chút cháo đã nhé, đợi lát nữa còn phải uống thuốc, anh phát sốt Xin rÓi.
Tạ Trì Thành nghe thấy chữ “ thuốc ‘ kia, đè đè giữa lông mày, thốt ra một chữ: “Cút.”
Nhưng vì bản thân đang sinh bệnh, câu nói tưởng chừng nặng nê lại không có chút sức lực, không hề dọa người.
Diệp Như Hề lấy hết can đảm ngồi xuỐng, đem bát cháo âm áp bưng tói, nói: “Uống chút cháo trước đi, tôi đã nấu lâu lắm đấy.”
Nói xong, cô xúc một thìa cháo, đưa lên trước mặt.
Ngay sau đó, người nào đó lại phât tay, trực tiếp đem chén cháo hât bay, ‘choang” một tiếng, cái bát vỡ tan, cháo từ trong bát sánh ra đầy đắt, hương vị cháo thơm ngon lan tỏa.
Không khí gần như đông cứng lại.
Tạ Trì Thành tựa hồ cảm thấy có chút không ôn, như ng vần kiên cường nói: “Tôi nói không cân rôi, em không nghe thây sao?”
Đau đầu khiến cho tính tình anh càng kém, nhưng lời nói ra lại yêu ớt không Có lực.
Diệp Như Hề cười thầm một tiếng trong lòng, giờ phút này Tạ Trì Thành rõ ràng đang nồi giận đùng đùng, nhưng cô cũng không cảm thây đáng sợ, ngược lại còn có chút giỗng như trẻ con đang cô tình làm nững, làm loạn.