Chương
Trịnh Miêu Miêu rât hào hứng giải thích cho cô nghe: “Cô đã nghe nói qua Nam Trương Bắc Lục chưa? Hai nhân vật đại diện của thế hệ trẻ trong giới tài chính đó, Nam Trương chính là chỉ Trương Trạch từ An Tín, còn Bắc Lục chính là chỉ Lục Tư Viễn từ Tư Nhữ.”
Bỗng nhiên nghe thầy tên của Lục Tư Viễn, Diệp Như Hề hơi ngây người ra một chút.
“Mặc dù ngoại hình của Lục Tư Viễn đẹp trai hơn một chút, khá hấp dẫn các cô gái. Nhưng mà tính tình của anh ây cũng rất tôt, giỗng như cái máy điêu hòa không khí trung tâm, bên cạnh còn có Đường Anna nhìn chằm chằm anh ấy.”
Lần đầu tiên Diệp Như Hề nghe người khác dùng từ điều hòa không khí trung tâm nói về Lục Tư Viễn.
“Miêu Miêu, sao cô biết nhiều như vậy?”
Ngay cả Đường Anna cũng biết.
“Do thường xuyên phải đi phỏng vấn, Lục Tư Viên rât xuất sắc. Tôi đã phỏng vấn qua anh ấy một lần.
Đường Anna đã nhìn chằm chằm vào tôi trong suốt cuộc phỏng vân đầy, như thê cô ta sợ tội sẽ CƯỚP. người của cô ta ¡ không bằng. Đối với tôi mà nói, đàn ông đêu không thích loại người phụ nữ hấp tấp như vậy.”
Trịnh Miêu Miêu nói ra chuyện này còn mang theo vẻ phàn nàn.
“Nhưng Trương Trạch thì khác. Anh ấy từ trước đến nay luôn không coi phụ nữ là phụ nữ. Anh ây chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình, ai cũng không thê đên gân được, không biệt cuôi cùng người phụ nữ nào có thề đứng bên cạnh anh ấy nữa. Lúc trước trong công ty có không ít người dòm ngó, bị từ chối cũng nhiêu, nên bọn họ cũng không dám đến gần, dù sao cũng rât mật mặt.”
“Cô cũng thích à”
Sắc mặt của Trịnh Miêu Miêu càng đỏ hơn, nói: “Ai mà không thích người có tài năng quyên thê, nhưng tôi tự mình hiêu được, ban biên tập của chúng ta đứng cuỗi An Tín, còn Trương Trạch ở bộ phận đứng đầu, nên tôi không dám hy vọng xa vời.”
Đang nói chuyện, đã nhìn thấy có người trực tiếp đi thắng đến bàn của bọn người Trương Trạch kia, nói chuyện thoải mái, vẻ mặt tươi cười.
“Ai da, người phụ nữ Lưu Tử Nhân này sao cũng ở đây vậy, thật xui xẻo!”
Diệp Như Hề cũng nhìn thấy người tui nữ kia, cô ta rât ưa nhìn, chỉ là trang điểm có hơi đậm và mặc trang phục công sở chuyên nghiệp.
“Tiểu Hề, cô có nhìn thấy không? Sau này khi nhìn thấy người phụ nữ kia thì nhớ tránh xa một chút, cô ta thích dùng nhất là mây thủ đoạn nhỏ.
Trước đây, cô ta đã từng chèn ép mây người xinh đẹp hơn cô ta đây.”
Nói xong, Trịnh Miêu Miêu nghiêm túc nhìn qua Diệp Như Hề, hơi xúc động nói: “Cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ bị cô ta để mắt tới, nhưng mà cô đang ở ban biên tập nên cũng sẽ không có nhiều cơ hội để nhìn thấy cô ta đâu.”
Tựa hồ phát hiện tầm mắt của Diệp Như Hề nhìn ở bên kia có hơi lâu, Trịnh Miêu Miêu tò mò hỏi: “Cô đang nhìn cái gì vậy?”
Diệp Như Hề vô thức nói: „ Cô ta mặc quân áo như vậy không cảm thầy chật chội sao?”
Trịnh Miêu Miệu sững sờ một lúc, bỗng nhiên hiểu ra lời của cô, cô ấy bật cười thành tiếng.
“Đúng, đúng, đúng, tôi cứ tưởng không ai phát hiện chuyện này, tôi đã sớm muôn nói, không biết cô ta đang khoe cái gì nữa. Ai không biết kia là giả chứ!”