Chương
Anh biết rằng những gì mình vừa nói có chút tôi nghĩa khó hiểu, cho nên anh định giúp đỡ sửa chữa một chút.
Diệp Như Hề đưa bản ghi chép tói, nhưng khi Trương Trạch chuân bị tỉnh thần sửa một vài lỗi sai, lại phát hiện mình không có chỗ đề xuống tay.
Bản ghi chép rất hoàn hảo, ngay cả những chỗ anh nói khá nhanh và không ngắt câu đúng lúc cũng được xử lý rất tốt, mây từ thuật ngữ chuyên môn cũng không sai chút nào.
Trương Trạch ngạc nhiên nhìn Diệp Như Hề, sau đó trả lại máy tính cho cô và nói: “Làm rất tốt, trước đây cô đã từng tiếp xúc qua những cái này rôi sao?”
Diệp Như Hề nói một cách tự nhiên: “Tôi có biết một chút…
Trương Trạch mỉm cười và nói: “Nếu cô có hứng thú, cô Có thể đọc thử mấy cuốn sách này.”
Dút lời, anh đưa cho cô cuốn sách năm trên mặt bàn của mình.
Diệp Như Hề do dự một lúc, sau đó vẫn cầm lấy cuốn sách, rồi cùng Trịnh Miêu Miêu rời khỏi văn phòng.
Lúc trở lại phòng làm việc, Trịnh Miêu Miêu mới thê hiện sự phần khích của mình.
“Tiểu Hề, cô cũng quá lợi hại đi!
Trương tiên bồi vậy mà lại đưa sách cho côi”
Diệp Như Hề nhìn hai cuốn sách kia, cô đã sớm nhớ như in rồi, thấy dáng vẻ của Trịnh Miêu Miêu khao khát như vậy, cô bèn đưa chúng cho cô ấy và nói: “Đưa cô xem đề nhớ cho kỹ cũng được. Hai cuốn sách này hữu ích hơn so với cuỗn cô vừa xem đó. “
Trịnh Miêu Miêu kinh ngạc nói: “Cô, cô thật sự muôn cho tôi xem sao?
Đây là Trương tiền bối cho cô mượn mài”
“Tôi đã xem rồi, cô không muốn xem sao?”
Irịnh Miêu Miêu ngượng ngùng nói: “Nhưng mà, đây là Trương tiên bối đưa cho cô, cô, cô không sùng bái sao?”
Diệp Như Hề cười không nổi: “Tại sao tôi phải sùng bái hai cuốn sách này?”
Trịnh Miêu Miêu cũng cảm thấy mình quá khoa trương, càng không biết xấu hồ, nhưng cô vẫn cảm lấy quyền sách cần thận, thề rằng mình nhát định sẽ xem thật kỹ.
Sau khi kết thúc cuộc phỏng vân, chỉnh sửa lại thông tin một lúc, thì đã đến giờ tan sở, Diệp Như Hề nhớ tới còn phải đi đón Tiêu An và Nhạc Nhạc, nên không ở lại thêm một phút nào nữa.
Nhưng ngay khi cô vừa đứng dậy, cửa bị đây ra, Lưu Tử Như bước vào với vẻ mặt vênh váo tự đắc.
“Trịnh Miêu Miêu và Diệp Như Hề là ai”
Trịnh Miêu Miêu đứng lên và nói: “Chính là tôi, có vân đề gì không?”
Lưu Tử Nhân bước tới, nhìn thấy hai cuôn sách trên tay Trịnh Miêu Miêu, cô ta vô cùng tức giận, khi nghe thấy một người luôn lãnh đạm như Trương Trạch, vậy mà lại chủ động đưa hai cuôn sách cho người khác, mũi của cô ta lại hừ một tiếng vì tức giận.
“Cô thực sự dám lấy quyền sách này, cô xem có hiểu không?”
Trịnh Miêu Miêu không chịu thua kém mà nói: “Bởi vì không hiểu, nên tôi mới muôn xeml”