Chương
Nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh thong dong của người phụ nữ kia, không hề có bất kì khí chật kiêu ngạo quyết đoán gì cả, Trương Trạch lại không nhịn được mà bật cười, cảm thây chính mình là suy nghĩ nhiều.
Người bắt được chức quán quân IBM sao có thê ngay cả chút kiêu ngạo vôn có cũng không hiện ra?
Trên thế giới này người trùng tên trùng họ có rất nhiều, sao có thể là cùng một người được? Dù sao người con gái xuất sắc như vậy sao có thể không có chút tự tôn nào, còn chạy tới ban biên tập làm việc.
Lúc này, Diệp Như Hề lái xe, cuối cùng đã chạy tới nhà trẻ, sớm thấy.
Tiêu An cùng Nhạc Nhạc đang ở cửa chờ, nhìn thây bóng dáng mai, lập tức kích động chạy tới, một phen nhào vào lòng mami.
“Mamil Mẹ cuối cùng cũng tới rồi!”
“Mamil Con rất nhớ mẹt”
Diệp Như Hề một trái một phải ôm hai đứa nhỏ, khóe miệng giơ lên thỏa mãn tươi cười, nói: “Hôm nay ở nhà trẻ cảm giác như thế nào?”
Ánh mắt Nhạc Nhạc lóe lóe, Tiểu An vội vàng nói: “Mamii, bọn con thật sự rất vui! Còn quen biết rất nhiều bạn bè mới!”
Diệp Như Hề nhìn nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Phải không? Nhạc Nhạc cũng cảm thấy rất vui vẻ sao?”
Nhạc Nhạc thật mạnh gật đầu, nói: “Vâng! Con và anh trai thật sự cảm thây vui vẻ!”
Diệp Như Hề yên lòng, nắm tay bọn nhỏ đi vào trong xe.
“Chúng ta hãy về nhà đi, đêm nay hai đứa muôn ăn cái gì?”
Tạ An: “Thịt thăn chua ngọt!”
Nhạc Nhạc: “Ăn trứng hấp đi ạI”
“Được, mami làm cho các con.”
Xe khởi động, Diệp Như Hề chú ý phía sau còn có hai chiếc xe đi theo, trong lòng có chút khẩn trương.
Tạ An vội vàng an ủi nói: “Mami không: phải sợ, những người đó đều là vệ sĩ do daddy sắp xếp cả, không có việc gì.
Diệp Như Hề yên lòng, cũng cảm thây bình thường, Tạ Trì Thành là người cần thận như vậy thì cũng sẽ không yên tâm đề một mình cô đi đón hai đứa nhỏ..
Nói thật, cô cũng có chút không tin tưởng chính mình.
Rốt cuộc, bản thân cô đã từng bị người ta bắt cóc, đó tuyệt đổi là ác mộng của cô, đến nay còn chưa điều | tra ra được là ai muốn hại cô như vậy.
Có cuộc gọi đến, Diệp Như Hề ấn nút nghe cũng mở loa ngoài, giọng của Dương San truyện đến bên trong xe.
“Alo? Là Tiểu Hề hả?”
Nhạc Nhạc tức khắc lớn tiếng gọi: “Mẹ nuôi!!!”
Tạ An cũng vui vẻ gọi theo em gái: “Mẹ nuôi.”
Âm thanh cực lớn, muốn nghe không thấy cũng khó, Dương San tức khắc vui cười.
“Nhạc Nhạc và Tiểu An cũng ở đó hả, các con gần đây có tốt không?”
Nhạc Nhạc không đợi mami mở miệng, nói thẳng nói: “Mẹ nuôi, con rât nhớ mẹ đói Đến lúc nào mẹ mới có thê tới thăm con ạ?”