Chương
“Sắc mặt của cô trông không được tốt lắm, chúng ta đi uông một ly trà sữa nhé? Dù ,sao cô cũng đừng vội vàng mà trở về, không có chuyện gì mà một ly trà sữa không thê giải quyết được cả, nêu có, vậy thì uông hai ly, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, lại trỏ về _ làm một cô gái vui vẻ!”
Diệp Như Hề mỉm cười, vẫn quyết định tìm một quán trà sữa, cô đậu xe ở bên đường, đi vào trong gọi hai ly trà sữa.
Ngồi bên ngoài ô cửa kính, Diệp Như Hề câm ly trà sữa, chậm rãi thở ra một hơi đây ngột ngạt.
Trong lúc nhát thời, cả hai đều không lên tiếng, Trịnh Miêu Miêu đang có một bụng nghỉ ngờ, nhưng lại không dám hỏi, thân thờ một lúc, trong đâu của cô ấy bắt đầu SUY nghĩ mây chuyện lúc trước của Diệp Như Hà.
Ngay khi Trịnh Miêu Miêu dự định thăm dò hỏi một chút, bên tai lại nghe thấy vài tiếng chửi rủa.
“Ôi trời con xe_Volkswagen chết tiệt này, đậu ở đây làm cái gì!
Hại xe của tôi bị trầy xước rồi! Loại xe rác rưởi như thê này cũng xứng được đậu ở đây sao!”
Chương trước mình có nói xe Tạ Trì Thành đưa cho Như Hề là hãng Đại Chúng theo phiên âm tiếng trung nhưng giờ chuyền sang Volkswagen cho dê hình dung nhé.
Diệp Như Hề quay đầu lại thì thấy chiệc xe cô đậu ở bãi đậu xe ven đường đã bị một chiếc xe khác tông vào.
Cô đứng dậy, vội vàng bước tới thì trông thây một vết xước rất sâu trên cửa xe, cô lập tức cau mày.
Người phụ nữ lái xe kia còn hung hãng chạy tới và đá mạnh vào xe của Diệp Như Hề một cái.
“Đồ xui xẻo!”
Diệp Như Hề trực tiếp bước tới và nói: “Cô đang làm gì vậy?”
Đây là xe cô sao? Một chiếc Volkswagen rác rưởi như vậy còn đỗ ở chỗ này làm gì? Mau lái đi chỗ khác đi! Tôi đang muốn đỗ xel”
Trịnh Miêu Miêu liếc nhìn chiếc xe đã bị xước một vệt dài của Diệp Như Hề, vậy mà thái độ của đối phương vân còn kiêu ngạo đến thế. Cô .ây tức giận nói: “Cô đã làm xước xe của người khác mà còn ở đó mà lý lễ cái gì?
Đây là bãi đỗ xe công cộng, tới trước thì đỗ xe trước!”
“Tôi không quan tâm cái gì tới trước đỗ trước, bình thường tôi đều đỗ xe ở đây, mau chóng tránh ra cho tôi!”
Người phụ nữ kia sốt ruột, cô ta còn đang vội, thấy hai người vẫn chưa chịu nhường chỗ, cô ta hận không thể tông thêm vài lần nữa.
“Này, cô có biết xe của tôi là loại xe gì không? Đây là BMW đó! Một chiếc này có thể mua được mấy. chiếc xe của cô đó, cô không thể đỗ xe xa ra thêm một chút được hay sao?”
Diệp Như Hề bình tĩnh liếc nhìn biển số xe của cô ta, nói: “Bồi thường đi.”
“Bồi thường á? Được, tôi sẽ bồi thường, không phải chỉ là một chiếc xe của hãng Volkswagen thôi saol Này, bây giờ cầm lầy mây trăm tệ này đi sửa xe đi, đừng có ở đây mà không biết xấu hổ!”
Nói rồi, người phụ nữ kia rút ví rút tiền ra, hung hăng ném vào người của Diệp Như Hề.
“Đủ chưa hả? Không đủ thì tôi cho cô thêm hai xâp nữa! Mau cút ra cho tôi!”