Diệp Như Hề trầm mặc một chút, cô đã trải nghiệm qua quá trình người mãn hạn tù đi xin việc có bao nhiêu trắc trở.
Diệp Như Hề lấy ra một số tiền, là từ bóp tiền của Tạ Trì Thành lấy ra được, không nhiều cũng không ít, tam vạn tệ.
“Chị Dương, nếu chị còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì làm mới tốt, trước tiên hãy giúp em một việc đi.
”
Dương San có hứng thú, “Em cứ nói.
”
“Chị cầm lấy số tiền này tìm một người có thể tin tưởng được, em biết chị Dương có sẵn thủ đoạn, chỉ có một chút yêu cầu, là nhất định phải tin được.
”
Dương San ở trong ngục giam rất có quyền lên tiếng, người như vậy cũng quen biết không ít bạn tù, cũng có nhiều giao tình với họ.
Diệp Như Hề lại lấy ra tấm thẻ kia, cô nói: “Trong thẻ này có thể lấy ra được hai mươi vạn tiền
mặt, chị tìm người qua chợ đen lấy ra, không thể bị phát hiện hành tung, sau khi tiền đã vào tay thì nói cho em, em có biện pháp để tiền đẻ ra tiền.
”
Diệp Như Hề biết chuyện kế tiếp phải làm chính là đánh đố với pháp luật, nhưng cô không còn đường có thể đi, hiện tại cô đang rất cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.
Muốn thật sự dựa vào chính mình đi làm công thì căn bản không thể chi trả nổi tiền thuốc men chữa trị cho Nhạc Nhạc, cô không thẻ đem sinh mệnh của
Nhạc Nhạc giao cho Vu Bình được.
Chuyên ngành cô học ở đại học chính là kinh tế, cô hiểu cách vận dụng thị trường cổ phiếu, nhưng người bên ngoài sẽ không tin tưởng một cô gái có tiền án từng ngồi tù, cũng sẽ không tình nguyện giao tiền để cô đầu tư.
Bí quá hoá liều, đây là lựa chọn cuối cùng của cô.
Chị Dương lập tức hiểu rõ ý tứ của cô, quyết đoán nói: “Được! Chị theo em làm!”
Trong lòng Diệp Như Hề cảm thấy ấm áp, “Cảm ơn chị, chị Dương.
Nói để chị yên tâm, em sẽ không phạm pháp.
”
“Ha ha ha, chị Dương tin cô, việc này cũng không nên chậm trễ, hiện tại chị liền đi chuẩn bị.
”
Hai người hàn huyên một chút sau đó liền tách ra.
Diệp Như Hề biết, cuối cùng cô đã bước đi bước đầu tiên, tâm trạng nhẹ nhàng như vậy trước nay chưa từng có.
Lúc này, tiếng chuông di động
vang lên, lại là một số điện thoại xa lạ, cô ấn tắt, nó lại vang lên.
Lặp lại vài lần, Diệp Như Hề không còn cách nào khác, đành phải nghe điện thoại.
“Tiểu Hề, chúng ta có thể gặp mặt nhau được không?”
Diệp Như Hề nắm chặt di động, lập tức muốn cúp máy, nhưng nghĩ đến con người Lục Tư Viễn không phải một người dễ dàng từ bỏ.
“Lục Tư Viễn, chúng ta đã chia tay rồi.
”
“Tiểu Hề, em đang trách anh năm trước đi mà không nói lời từ biệt sao? Anh muốn trở về.
”
“Không phải! Mặc kệ anh có rời đi hay không, chúng ta cũng sẽ không có tương lai.
”
Diệp Như Hề tốn phần sức lực rất lớn mới nói xong những lời này, trái tim đau như dao cắt.
Giọng nói của Lục Tư Viễn vang lên trong điện thoại vẫn ấm áp như trong trí nhớ của cô,
Những tháng năm thanh xuân dìu dắt nhau, thời còn đại học yêu
nhau say đắm ngọt ngào, tất cả đều đã qua đi, hiện tại cô đã sớm không phải là người anh thích nữa.
Cô đã bị vấy bẩn, còn có Nhạc Nhạc, cô đã là một người mẹ, hiện tại cô căn bản không xứng với Lục Tư Viễn.
“Tiểu Hề, anh chỉ muốn có được một cơ hội, một cơ hội để nói chuyện thôi.
”
“Không có, đừng tìm em nữa, chúng ta đã chia tay rồi.
”
Lục Tư Viễn cười khổ một tiếng,
anh nhìn qua dáng người đang đứng phía xa, nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Hề, anh chỉ yêu mình em thôi.
”
“Bíp.
”
Diệp Như Hề cúp điện thoại, trái tim đập thình thịch tựa như đang đánh trống, tim lại đau đớn, nước mắt làm mờ đi thế giới trước mặt.
“Tiểu Hề.
”.