Chương
Diệp Như Hề lúc này đang cúi thấp đầu, thở cũng không dám thở, Tạ Trì Thành đạp ga càng lúc càng kịch liệt, tốc độ đã đền mức khiến người ta kinh hồn khiếp vía, cô nhịn không được, run rây hô lên một tiêng: “Anh, anh chạy chậm một chút…Đây là đường lớn đó…”
Tạ Trì Thành một tay cầm vô lăng, khế cười, nói: “Thật sao? Em gái, em thấy sợ à?”
Hai chữ “em gái” trong giọng điệu của anh đặc biệt ngả ngớn và nặng nê.
Diệp Như Hề không dám nói lời nào, một lúc sau mới yên lặng, thốt ra một câu: “Nếu không anh muốn tôi nói là cái gì?”
Tạ Trì Thành bị cô hỏi lại làm cho sững người, từ từ giảm tốc độ, cuối cùng dừng ở bên đường.
Diệp Như Hề thở phào nhẹ nhõm, lão Phật gia này rốt cuộc cũng không: muôn đua xe ở trên đường lớn nữa.
xuống, anh nói: “Sao? Em không muốn kết hôn với tôi sao?”
“Không phải vấn đề này, tại sao chúng ta phải kết hôn?”
“Tại sao lại không? Em không thừa nhận Tiểu An và Nhạc Nhạc sao?”
Trong giọng điệu của anh mang theo một tia đe doa.
Diệp Như Hề một mực phủ nhận: “Chúng là con của tôi!”
“Ừm, vậy chúng ta kết hôn thì có vấn đề gì sao?”
“Đương nhiên là có! Anh biết rõ…biết rõ hoàn cảnh của chúng ta có chút đặc biệt, nên mới vội vàng kết hôn qua loa như thế sao?”
Diệp Như Hề ý thức được, khi cô nói ra lời này, áp suất không khí trong xe giảm xuông đột ngột.
“Em rất phản cảm với chuyện này sao?”
Anh hỏi.
Nhìn vào mắt cô, trong mắt anh hiện lên một cô áp bức khủng khiếp.
Diệp Như Hề vội vàng nói: “Không phải, ý của tôi là, với thân phận của Bi có thể tìm được người xứng với anh hơn!”
Tạ Trì Thành nghe cô nói vậy, trong lòng bớt giận một chút, nói: “Tôi không cần đến hôn nhân thương nghiệp.”
Diệp Như Hề ngơ ngác một chút, bồng nhiên không tìm ra được lý do gì đề từ chối.
Nhưng tương tự, cô cũng không thể nghĩ ra lý do gì khiến anh muốn kết hôn với cô.
“Còn lý do gì để từ chối nữa?”
Anh lại hỏi.
Diệp Như Hề không nói nên lời.
“Ngày mai, đến Cục Dân Chính đi.”
“Nhưng…”
“Hay là em muốn đính hôn trước?”
“Tạ Trì Thành!”
“Nhà và xe, ngoại trừ cái đó ra còn có năm ngàn vạn vôn lưu động, vậy đã đủ chưa?”