Chương
Loại cảm giác này khiên người ta rât thoải mái, Tạ Trì Thành cho rằng việc kết hôn cũng không tệ lắm, ít nhất anh thích sự âm áp trong khoảnh khắc này.
Bầu không khí yên tính cũng làm cho Diệp Như Hề thả lỏng, cô mơ hồ nghĩ, cô thật sự sắp gả cho Tạ Trì Thành, người đàn ông quyên lực trong miệng của người khác này.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Âm cuối của anh mang theo âm điệu nhàn nhạt, điều này khiến anh trông có vẻ dịu dàng hơn.
Diệp Như Hề đột nhiên cười nói: “Nghĩ đến anh.”
Tạ Trì Thành mở mắt ra „nhìn cô, đôi mắt đen tựa như vực thẳm, nhưng khi anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.
Tựa như cô là duy nhất của anh.
“Em nghĩ đến tôi làm gì?”
“Nghĩ không biết anh có hối hận không.”
“Hồi hận? Tôi không bao giờ làm chuyện khiến mình hói hận.”
“Ừm.”
Hy vọng anh sẽ không hối hận.
Cô muốn đánh cược một phen.
Đánh cược liệu người đàn ông này có thê cho cô một ngôi nhà hay không.
Có thể khởi đầu của bọn họ không đúng, nhưng trong tương lai, cô muốn đánh cược tất cả mọi thử một lần.
Cô muốn có một ngôi nhà.
“Xem ra tôi không đủ chân thành, khiến cho em nghi hoặc.”
Ngay sau đó, Diệp Như Hề giật mình hét một tiếng.
Anh ôm ngang cô lên, nhanh chân bước về phía trước, giọng nói khàn khàn, thấp giọng nói: “Em cần phải cảm nhận sâu hơn một chút.”
“Chờ đãt Mì của anh còn chưa ăn!”
“Tôi sẽ ăn, nhưng trình tự trước sau khác nhau.”
Tạ Trì Thành trực tiệp đưa người vào phòng ngủ, ném Diệp Như Hề lên chiệc giường êm ái mêm mại rôi đè cả người xuông.
Anh dựa vào rất gần, gần đến mức có thệ ngửi thấy được hơi thở trên cơ thê của anh, khiến người khác mê muội.
Diệp Như Hề không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô muốn Xoay đầu tránh né, nhưng lại bị anh năm lây căm, buộc bốn mắt nhìn nhau.
Ngọn lửa trong đôi mắt kia gần như thiêu đốt cô.
“Đã làm lâu như vậy rồi, còn ngại ngùng sao?”
Tạ Trì Thành nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó đ è xuống, tự mình chặn môi của cô, nuốt hết những lời còn lại Vào trong.